Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 31 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 31

Ngay sau câu nói của nàng, tôi ngạc nhiên quay sang. Nhưng Trang không nhìn tôi, nàng hướng ánh nhìn lạnh lùng vào nhỏ Thư đang run rẩy ôm lấy Minh. Thư giật mình, quay lại nhìn nhỏ Trang, nấc lên:

– Là cô…khiến chúng tôi phải như vậy…! – Nhỏ Thư hét lên, mắt nhìn Trang đầy căm phẫn.

– Bạn nghe rồi đó, có bỏ Minh ra không? – Trang lạnh lùng nhắc lại.

– Không đời nào…! – Thư ôm chặt lấy hắn.

– Minh…? – Nàng nhìn hắn, hiểu ý thằng này gãi đầu rồi ẩy nhỏ Thư ra.

– Thư…anh xin lỗi…! – Nó nói nhẹ nhàng.

– Đừng…anh đừng vô tâm với em như vậy…hức…huhu! – Nhỏ Thư vẫn cố gắng giữ lấy thằng Minh.

– Anh xin lỗi…kết thúc rồi! – Hắn nhẫn tâm hất tay nhỏ Thư ra rồi bước đến gần Trang.

– Trang…mình đi thôi…! – Hắn nói rồi kéo tay Trang định đi về phía rừng.

Tôi còn đang sững người ra, mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi không thể ngờ tình hình lại đến như vậy. Nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.

– Mình đi thôi…! – Nàng quay lại nhìn nhỏ Thư lạnh lùng, rồi nhìn tôi vài giây, nhưng tôi không nói gì.

– Ừ đi nào! – Hắn kéo tay Trang định đi lên rừng nhưng…

– Chát! – Tiếng tát mạnh khiến tôi giật mình vội quay sang nhìn…

Trước mắt tôi, nhỏ Thư đang giận giữ nhìn hai người, một người vừa khụy xuống, tay ôm lấy mặt…

Tôi thực sự không thể kiềm chế được nữa, nhưng tôi vẫn cố gắng phải kìm nén nó. Đầu óc tôi choáng váng trước những gì tôi thấy…trước hành động của nhỏ Thư.

Mai Trang đang khụy người xuống, tay ôm lấy mặt. Tôi vội vàng chạy ngay ra cạnh nàng, còn hắn – thằng Minh bắt đầu có ý thức về việc vừa xảy ra. Nàng đang ngồi ôm mặt, tóc rũ xuống mặt. Tôi vội vã hỏi han:

– Trang…có sao không?

– ….. – Nàng im lặng không đáp, tay vẫn ôm lấy bên má bị tát.

Lo lắng, tôi vội vàng vén tóc nàng qua một bên và nhìn thẳng vào nàng. Mai Trang đang đăm đăm nhìn xuống đất, mắt ngân ngấn nước. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhăn lại, chắc là nàng đau lắm. Nhìn Trang, tôi thấy được nàng đang tức giận và buồn bã rất rất nhiều, nhưng nàng không nói gì. Tôi nhẹ nhàng kéo tay nàng đang ôm mặt xuống. Bên má phải của nàng, dấu của bàn tay in rõ trên mặt, một bên má nàng đỏ hẳn lên.

Không thể tiếp tục nhìn nữa, tôi vòng tay và ôm lấy nàng, áp chặt người nàng vào mình. Mai Trang tuy không đáp lại, tay nàng buông thõng xuống, nhưng nàng đã rơi nước mắt… Vai áo của tôi ướt đẫm nước mắt của người con gái đó…

– Cô nghĩ gì mà lại làm như vậy hả? – Nhìn qua vai nàng, tôi thấy thằng Minh đang giận dữ đẩy mạnh người nhỏ 

Thư ra xa.

– Anh Minh…em chỉ muốn…! – Nhỏ Thư sợ hãi nói.

– Cô thôi ngay đi! – Thằng này tiếp tục đẩy nhỏ ra, họ đã đến gần mép nước.

Tôi vội vàng lên tiếng cảnh báo, nhưng vẫn tay ôm Mai Trang:

– Ê mấy người cẩn thận…sắp ngã xuống nước bây giờ!

Cả hai người đều không kịp nghe tôi nói. “Ùm” một tiếng, nhỏ Thư đã ngã ngay xuống dưới nước. Thằng Minh nhìn nhỏ Thư nhếch mép cười rồi quay đi, mặc cho nhỏ Thư đang kêu la:

– Cứu…em không biết bơi…!

Tôi thở dài, định buông nàng ra rồi chạy xuống cứu nhỏ thì những đứa con trai khác đã nhanh chân hơn. Bọn nó vội vàng bỏ đồ lại rồi nhảy thẳng xuống dưới nước, cố gắng giữ nhỏ Thư không bị chìm xuống, rồi cả bọn cùng nhau đưa nhỏ ấy lên bờ.

Thằng Minh tiến gần đến chỗ chúng tôi, nó nhìn tôi khó chịu. 

– Ê ông An…thả Trang ra được rồi đấy!

– Ờ đây! – Tôi buông nàng ra, ánh mắt nàng có chút tiếc nuối nhìn tôi, nhưng nàng liền lạnh lùng ngay sau đó.

– Trang…có ổn không? Có đau không?

– ….. – Trang im lặng lắc đầu.

– Để mình xem nào! – Thằng Minh xoa xoa chỗ nàng vừa bị tát, còn Trang thì hơi đỏ mặt.

– Thôi Minh…mình ổn mà! – Nàng đẩy nhẹ tay nó ra.

– Ừm xin lỗi Trang nhé, nhỏ ấy dữ quá! – Nó tặc lưỡi.

– Ừ…thôi mình ra tàu đây…sắp về rồi! – Nói rồi nàng đi ra chỗ tàu đang neo.

– Mình đi cùng luôn! – Thằng Minh vơ lấy đồ rồi chạy theo nàng.

Nhỏ Thư đang nằm trên bờ, trông nhỏ ấy mặt mũi phờ phạc hẳn ra. Thấy có đứa bạn của nhỏ chạy đến đỡ nhỏ dậy, nhưng bị nhỏ Thư gạt ra rồi nói năng lảm nhảm gì đó, tôi thầm nghĩ không khéo nhỏ có vấn đề về thần kinh mất rồi. Cuối cùng thì sau một hồi cố gắng, cả bọn đã đưa được nhỏ đi ra tàu để có thể về, vì tàu sắp rời đảo. 

Cả lớp tôi đã tập trung đầy đủ ở dưới này, mấy đứa bạn mặt mũi hớn hở vì mua được mấy món đồ lưu niệm ở đây, nhưng chưa ai biết, tại nơi bọn nó đang đứng…vừa có chuyện xảy ra giữa hai hot girl của trường, tất cả cũng chỉ vì một thằng hot boy…

Thở dài, tôi định đem theo câu chuyện trên đảo vừa được chứng kiến cho Ngọc nghe. Bước xuống tàu, tôi quay lại nhìn nơi đây một lần nữa, không biết bao giờ mới có dịp đến đây lần thứ hai. Đúng 4h chiều, tàu xuất phát đi về đất liền…

Chuyến đi khá nhanh, phần vì biển cũng lặng sóng hơn, phần vì cần kịp 5h tập trung ở khách sạn để 6h còn ăn tối, 9h đi ngủ để sớm ngày mai lên đường ra đảo Cát Bà. Trời bắt đầu tối dần…

– Chào An, hì! – Em Ngọc đứng sẵn ở bờ chờ tôi, em ấy trông tươi tỉnh hẳn.

– Ừ chào Ngọc, sao Ngọc trông khác vậy? – Tôi gật đầu chào em ấy rồi bước xuống tàu.

– Khác thế nào? – Em ấy cười hỏi.

– Trông tươi tỉnh hơn hẳn lúc đến đây…bộ vừa ngủ xong à?

– Ừa…mình vừa chợp mắt một lát…đỡ mệt hơn hẳn! – Ngọc gật đầu.

– Mình vào trong đi! – Tôi nắm tay em ấy vào trong khách sạn.

– Ừ…An đi thế nào? Vui không? – Em ấy bắt đầu hỏi.

– Mình…thấy hơi chóng mặt…có lên được rừng đâu! – Tôi gãi đầu thú nhận.

– Thế mà bảo An không say sóng! – Em ấy bĩu môi.

– Mình nói lúc nào vậy ta? – Tôi tự hỏi.

– Ra tập trung nào mọi người! – Anh hướng dẫn viên với cô chủ nhiệm đang đứng ở một góc.

Khi lớp tôi đã đông đủ mọi thành viên, anh hướng dẫn viên bắt đầu phổ biến:

– Lát nữa các em sẽ ăn tại đây, ăn xong thì lên phòng của mình! Đúng 9h các em phải tắt đèn đi ngủ, ngày mai 

đúng 6h sáng dậy!

– Vâng, bọn em rõ rồi! – Cả bọn cùng hô.

– Ừm thôi, giờ mọi người vào phòng ăn đi! – Anh vừa dứt lời, cả bọn đã xô nhau chạy vào phòng, ai cũng như sợ 

mất phần.

– Mình vào thôi An…! – Em Ngọc lắc đầu cười nhìn bọn nó, rồi kéo tay tôi thong thả đi vào.

– Ừm…! – Tôi gật đầu, theo em ấy vào trong.

Vào phòng, tôi đã thấy Trang và thằng Minh lại đang ngồi nói chuyện với nhau ở góc bàn hôm trước, như kiểu không hề có chuyện gì xảy ra chiều nay. Tôi khó chịu khi nhìn hai người vui vẻ với nhau, đưa mắt nhìn thằng Minh tóe lửa. Thằng này nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tôi cũng tóe lửa nhìn lại…

– An…nhìn gì thế? – Ngọc đập vai tôi hỏi.

– À thằng Minh ấy mà! – Tôi giải thích.

– Có phải anh Minh “đẹp zai” đang ngồi tán chuyện với nhỏ Trang không? – Ngọc hỏi, tôi thấy hơi khó chịu khi thấy em ấy gọi nàng là “nhỏ”.

 

– Ờ…! – Tôi gật đầu.

– Thấy bảo anh ấy vừa đẹp trai vừa học giỏi, nhiều cô theo đuổi lắm! – Em ấy ngồi xuống ghế đối diện với tôi, mỉm cười nói.

– Ừ…nhưng thằng này làm như không có chuyện gì xảy ra chiều nay vậy! – Tôi hậm hực nói.

– Chiều nay á? Có chuyện gì mình không biết thế? – Ngọc nhìn tôi thắc mắc.

– Chuyện ở đảo ấy mà! – Tôi gãi đầu.

– Chuyện gì vậy? Kể cho mình đi! – Em ấy tò mò.

– Ừ thì…chuyện là như vậy…! – Tôi bắt đầu ngồi thuật lại cho em ấy những gì xảy ra ở trên đảo, những gì tôi được chứng kiến, tất nhiên tôi bỏ qua những chi tiết giữa tôi và Trang. Em ấy ngồi im lặng nghe tôi nói, thỉnh thoảng lại nhíu mày một chút.

 

Sau khi tôi kể xong, em ấy vẫn ngồi ngẫm nghĩ gì đó. Tôi sốt ruột hỏi vội:

– Ngọc…thấy thế nào?

– Ừ…mình không ngờ anh Minh lại như vậy! – Em ấy thở dài.

– Sao…Ngọc gọi thằng đó là “anh”? – Tôi nhăn mặt.

– Mình…thấy bạn mình bảo Minh hơn tuổi bọn mình! – Em ấy bối rối.

– Hơn cái gì chứ, nó học lớp 10A7 chứ hơn gì! – Tôi khó chịu.

– Vậy à, mình không biết…! – Em ấy ngạc nhiên nói.

– Ừm…mà Ngọc cần gì phải để ý, mình đi lấy đò ăn đây! – Tôi lảng sang chuyện khác, vì cảm thấy khá bực mình 

khi đề cập đến thằng này.

– Ừ…mình đi cùng luôn…! – Ngọc gật đầu rồi đứng dậy theo tôi đi lấy thức ăn.

Chúng tôi lặng lẽ ăn, không ai nói với ai câu gì nữa. Tôi vẫn còn đang bực chuyện thằng Minh nên ăn không thấy ngon chút nào. Cuối cùng, thở dài buông đũa xuống, tôi quay sang nói với Ngọc:

– Ngọc…ăn xong chưa?

– Ừm…xong rùi, giờ sao? – Em ấy lấy một cái khăn ra và hỏi tôi.

– Giờ lên phòng nghỉ một lát! – Tôi ủ rũ đáp.

– Không đi đâu à? – Ngọc thắc mắc.

– Ừm…mình mệt rồi! – Tôi lắc đầu, kéo tay em ấy lên tầng.

– Ừ…mà An qua phòng mình không? – Em ấy nói nhỏ.

– Để làm gì? – Tôi hỏi.

– An bê giúp mình mấy cái ghế, nó vướng quá! – Em ấy nói.

– Hơ…mình…thôi được rồi! – Tôi lắc đầu rồi đi theo em ấy.

– Ừa, hihi! – Em ấy mỉm cười.

Đi ngang qua một phòng đang mở hé, tôi tò mò ghé mắt vào trong nhìn, vì thấy có tiếng khóc. Hóa ra là nhỏ Thư vẫn đang ôm mặt khóc ở trong phòng, có mấy đứa bạn ngồi cạnh an ủi mà vẫn không ngừng khóc.

– An…nhìn gì thế? – Ngọc gọi tôi, em ấy đã đến phòng của mình.

– À không có gì! – Tôi gãi đầu rồi chạy đến chỗ em ấy.

– Đây…An giúp mình khiêng mấy cái ghế này nha! – Em ấy mỉm cười nói với tôi.

– Ừ…đây! – Thế là tôi bắt đầu thở dài đi dọn phòng giúp em ấy.

Mất một lúc sau, tôi mới dọn dẹp xong xuôi đâu vào đó. Em Ngọc nhìn tôi cười:

– Oa…An làm tốt thật đấy!

– Ừ! – Tôi buông xuôi nói.

– Hì, thôi An về phòng đi…! – Em ấy hôn nhẹ lên má tôi rồi vẫy vẫy tay chào tôi.

– Ừ! – Tôi ngẩn người ra mất một lúc rồi cười trừ đi về phòng.

Đi ngang qua phòng nhỏ Thư, tôi thấy mấy nhỏ bạn nó đã rời khỏi phòng. Mấy đứa lắc đầu ủ rũ, nhìn nhau chán nản rồi bước xuống tầng, cửa phòng được đóng lại.

Tôi không để ý nữa mà vào phòng của mình, đóng cửa lại rồi nằm vật ra giường định làm một giấc đến sáng mai. Đang định tìm cái điện thoại nhắn tin cho em Ngọc mà không thấy đâu cả, tôi ngớ người mất một lát rồi mới nhớ ra là đang để quên ở phòng em Ngọc.

Gãi đầu, tôi sang gõ cửa phòng em Ngọc:

– Ngọc ơi…!

– An à? Gì thế? – Em ấy uể oải ra mở cửa.

– Mình quên mất cái điện thoại! – Tôi cười trừ.

– Ừ của An đây…! – Em ấy đưa tôi chiếc điện thoại.

Định nhắn tin chúc em ấy ngủ ngon nhưng giờ đang tiện gặp mặt, tôi nói:

– Vậy…Ngọc ngủ ngon nha!

– Ừ…An cũng thế! – Em ấy gượng cười rồi đóng cửa phòng lại.

Tôi định quay về phòng tiếp tục đánh một giấc thì…

“Choang” – Một tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng nhỏ Thư.

Chưa hiểu chuyện gì thì từ cửa phòng nhỏ, có một vệt nước màu đỏ đang chảy ra…

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.