Lên đến lớp, tôi nhẹ nhàng dìu em ấy xuống ghế và hỏi han:
– Ngọc…có cần gì không…mình lấy cho!
– Không, cảm ơn An…mình ổn! – Em ấy lắc đầu khẽ nói.
– Trông Ngọc không ổn lắm! – Tôi lo lắng.
– Mình…nghỉ một lát thôi, An cứ ra chơi với bạn đi! – Ngọc nhìn tôi dịu dàng.
– Ừm…hay xuống phòng y tế nằm đi, trên lớp không tiện lắm!
– Thôi…An cứ chơi đi…mình nằm đây được rồi! – Nói rồi em ấy nằm xuống ghế.
Tạm thời lui ra cho mấy đứa bạn của em lại gần thăm hỏi, tôi ngồi xuống bàn bên cạnh, trong lòng chợt lo lắng…không biết Ngọc bị bệnh gì…mà lại như vậy. Không biết nó có nguy hiểm đến em ấy không…vì giờ đây, tôi nhận ra rằng, mình đã yêu em ấy rất nhiều. Nghĩ đến một ngày không có em ấy bên cạnh…chắc tôi cũng thay đổi nhiều lắm…
Tôi đang phân vân không biết có nên hỏi em ấy sự thật không thì thấy thằng Thắng đứng trên bảng thông báo:
– Ngày kia nhà trường sẽ tổ chức đi thăm quan du lịch Cát Bà trong 3 ngày 2 đêm, ai đi sẽ nộp tiền trước ngày mai.
Ngay lập tức, bọn ở dưới lớp xôn xao:
– Bao tiền mày?
– Khoảng hơn 1 triệu! – Nó gật đầu.
Mặc kệ cho bọn ở dưới lớp đứa phản đối đứa đồng ý, nó chạy vội ra ngoài lớp, chắc để đi thông báo với cô giáo.
– Ngọc nè…đi thăm quan không? – Tôi sang chỗ em Ngọc hỏi.
– Ừm…có chứ! – Ngọc đáp.
– Mà…Ngọc bị gì vậy? – Tôi hỏi nhỏ em ấy.
– Mình chỉ hơi mệt…thế thôi! – Ngọc lắc đầu.
– Ừm! – Tôi không hỏi thêm gì nữa.
– An…đưa mình ra ngoài đi! – Ngọc chợt đề nghị.
– Hở, để làm gì?
– Mình mua mấy thứ chuẩn bị cho buổi thăm quan!
– À ừ đi luôn nào! – Tôi định đỡ em ấy dậy, nhưng em lắc đầu rồi tự gượng được dậy, trông vẫn còn khá mệt.
*******
Tôi đèo em ấy lòng vòng qua các phố. Ngay khi vừa ra khỏi cổng trường, em ấy bắt tôi chạy xe lên một hiệu thuốc
ở gần trường. Đứng đợi em ấy vào mua thuốc, tôi thắc mắc không hiểu em ấy mua thuốc gì.
– Ngọc…mua thuốc gì vậy?
– Thì thuốc mình cần dùng! – Em ấy thản nhiên đáp.
– Hơ…Ngọc cần dùng thuốc gì?
– Ừm thuốc kháng sinh! – Nói rồi em Ngọc ngồi lên sau xe tôi, đập nhẹ vào lưng tôi.
– Đi nào An…nhanh mình còn mua nhiều thứ!
– À…đây! – Tôi định hỏi thêm nhưng lại thôi.
Theo chỉ dẫn của em ấy, tôi lại chạy xe sang mấy cửa hàng bán quần áo. Đang định đứng ngoài chờ thì em ấy nói:
– An…gửi xe đi!
– Để làm gì? – Tôi ngạc nhiên.
– Vào trong cùng mình!
– Hơ…Ngọc mua quần áo thì lôi mình theo làm gì?
– Thì…An vào luôn, xem có cái nào đẹp mình mua cho! – Em ấy ngượng ngùng đáp.
– Ồ thế à, vậy mình vào luôn! – Tôi khoái chí vội chạy đi gửi xe.
Nắm tay em Ngọc, tôi đẩy cửa bước vào cửa hiệu quần áo. Bên trong cũng khá đông, nhưng diện tích cửa hàng khá rộng nên tôi cũng không cảm thấy chật chội khó chịu gì. Em ấy kéo tôi ra chỗ đồ dành cho nam trước, tôi thì đi theo sau. Trong cửa hàng hầu hết là phụ nữ nên họ không để ý nhiều đến chúng tôi, duy chỉ có ông bảo vệ với mấy anh bán hàng là cứ nhìn chăm chú em ấy. Như Ngọc bắt tôi đi vòng quanh cái chỗ bán đồ nam, rồi em ấy chọn cho tôi vài cái áo phông nhìn trông cũng đẹp.
– Ngọc…nhà mình cũng có mà…cần gì nhiều vậy! – Tôi nói nhỏ.
– Kệ, lần này là mình mua cho An…! – Em ấy đáp.
– Nhưng cái áo này trông không ổn lắm! – Tôi giơ cái áo hình Doremon lên, trông nó cứ “trẻ trâu” thế nào ấy.
– Áo này đẹp mà…An mặc trông giống con nít hơn! – Em Ngọc cười tươi.
– Giống con nít để làm gì? Mình đang cần lớn hơn! – Tôi thở dài.
– Để mình bắt nạt chứ làm gì nữa! – Ngọc đập vai tôi một cái rõ đau.
– Đau…Ngọc nhẹ tay thôi! – Tôi ôm vai nhăn mặt.
– Hứ…lấy đi, lát nữa mình còn ra làm áo đôi! – Em ấy vờ làm mặt dỗi quay đi.
– Áo đôi à? Ngọc định làm hình gì? – Tôi thắc mắc.
– Hình gì chẳng được? Cứ giống nhau là ổn!
– Ừm…giờ đi luôn chứ?
– Mình còn chưa mua gì mà!
– Ừ nhỉ quên mất Ngọc…thôi ra mua đi! – Tôi gãi đầu rồi định theo em ấy sang chỗ dành cho nữ.
– Thôi…An đứng đây đi! – Ngọc ngượng ngùng nói.
– Hơ…sao lại vậy? – Tôi hỏi ngu.
– Chỗ dành cho nữ…đàn ông sang không tiện! – Em ấy hơi đỏ mặt.
– Ờ cũng đúng, thôi mình đi thanh toán rồi đứng chờ Ngọc ở cửa nhé! – Tôi dặn.
– Ưm…để lát nữa mình trả cho, An cứ đứng yên đi!
– Rồi rồi nhanh nào nàng! – Tôi gật đầu.
– Ừa…! – Nói rồi em ấy vui vẻ chạy sang chỗ đồ nữ, còn tôi đứng yên, trìu mến nhìn em ấy chọn đồ.
Hạnh phúc của người đang yêu…là khi thấy người mình yêu được hạnh phúc…
******
Chúng tôi vào một cửa hàng bán đồ đôi. Vừa trông thấy chúng tôi, một anh trông lớn hơn chúng tôi một ít chạy ngay ra:
– Anh chị định mua đồ đôi à?
– Ừm tất nhiên rùi! – Ngọc bên cạnh tôi cười nói.
– Vậy mời anh chị sang đây…! – Nói rồi anh này dẫn chúng tôi sang chỗ chọn quần áo, nhưng mắt vẫn nhìn Ngọc
chăm chú.
Chúng tôi chọn lựa, tranh cãi mất một lúc, cuối cùng Ngọc cũng chọn ra được cho hai đứa màu áo xanh lá cây.
Mua đồ xong, tôi nhìn thì cũng đã hơn 5h, cũng sắp đến giờ tan trường. Chúng tôi chỉ xin phép mấy ông bảo vệ đi về nhà lấy đồ, nhưng giờ đến trường chắc cũng chả để làm gì, toàn ngồi chơi không. Thế là tôi lại đèo em ấy ra
biển, trời vẫn còn nắng, nhưng cũng không nóng lắm, mùa thu mà.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau ở bãi biển, lặng yên nhìn ra xa, không ai nói với ai câu gì. Có lẽ tôi cũng định hỏi em nhiều thứ lắm…nhưng giờ khi ngồi đây…tôi lại thấy có chút bình yên lạ lùng…của một buổi chiều mua thu.
– Nè An…! – Em ấy đưa cho tôi một bên headphone.
– Ừm…bài gì vậy? – Tôi nhận lấy và hỏi.
– Cứ nghe đi…rồi An sẽ biết! – Em ấy nhẹ cười nói.
Giai điệu của bài này khá hay, tiếng violon du dương, giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng, đem lại cho tôi một cảm giác bình yên, như tiếng sóng xô vào bờ, một giai điệu mà tôi ngỡ chẳng thể nào quên. Nó như đã gắn với tình đầu của tôi…
Bài hát đã kết thúc…nhưng tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ, vẫn suy nghĩ về một điều gì đó, có lẽ tôi đã quên mất từ khi là người yêu của Ngọc. Phải chăng có là quá muộn để nói không?
Tôi bất chợt cầm tay Ngọc nâng lên, nhẹ nhàng qua hơi thở, tôi nói:
– Ngọc…mình tự hỏi, không biết có phải muộn không khi mình nói điều này! – Tôi ngập ngừng.
– Hở…điều gì vậy An? – Em ấy thẹn thùng hỏi lại, má đã đỏ hồng lên.
– Ngọc…đồng ý làm…bạn gái mình…nha! – Tôi khó khăn nói và nhìn thẳng vào mắt em ấy.
– …… – Em ấy không nói gì, gò má càng đỏ hơn.
– Kìa Ngọc…! – Tôi bối rối.
Em ấy vẫn không nói gì, nhưng từ từ tựa đầu vào vai tôi, mỉm cười. Tôi cũng mỉm cười nhìn em ấy, rồi nhẹ nhàng hôn lên má em, một nụ hôn nhẹ nhàng…
– Au…Ngọc lại véo mình à? – Tôi nhăn mặt lên tiếng.
– Ừa…ai bảo tranh thủ làm chi? – Em ấy cười cười.
– Tranh thủ gì…? – Tôi gãi đầu.
– Ừm…thôi về đi An, muộn rồi! – Em ấy đứng lên.
– Ừm! – Tôi cũng đứng lên, dù hơi tiếc một chút.
Đưa em ấy về đến nhà xong, tôi vội vàng chạy ra cửa hàng tạp hóa gần trường mua một số thứ, ngày kia đã đi rồi, mai còn chuẩn bị nhiều đồ. Lúc đi ngang qua trường, tôi chợt thấy Trang vẫn đang đứng ở trước cửa trường, trông nàng có vẻ lo lắng, mắt cứ nhìn quanh. Thấy lạ, tôi chạy xe lại gần nàng hỏi thăm:
– Ơ…Trang sao chưa về, 6h tối rồi!
– Mình…không có xe! – Nàng nhìn tôi lo lắng đáp.
– Ủa, không có xe là sao? Sáng nay mình thấy Trang vẫn đi xe đến trường mà? – Tôi ngạc nhiên.
– Ừm…đúng nhưng giờ mình không thấy đâu! – Trang lắc đầu.
– Vậy là có người lấy à?
– Ừm chắc vậy! – Nàng cúi mặt.
– Bạn báo với bảo vệ chưa? – Tôi hỏi.
– Mình nói rồi nhưng…mấy ông ấy chỉ bảo là sẽ tìm thôi, chứ không biết bao giờ tìm được!
– Vậy giờ Trang tính sao? – Tôi thắc mắc.
– Mình không biết nữa, chắc là…đi bộ về thôi! – Nàng thở dài.
Nghĩ đến việc nàng tự đi bộ về trong tối hôm thế này, nhất là lại qua mấy con đường vắng vẻ, nhỡ có chuyện gì
xảy ra thì không ổn. Thế là tôi khoát tay:
– Khỏi cần, Trang lên xe đi, mình đưa bạn về!
– Cảm ơn An nhưng…! – Nàng ngập ngừng định nói gì đó.
– Lên xe đi Trang! – Tôi ngạc nhiên.
– Ừm nhưng mà…bạn mình đến rồi!
Có tiếng còi xe đạp điện, rồi một chiếc xe phóng đến. Tôi hơi giật mình khi thấy một đứa con trai trông khá đẹp trai với phong cách Hàn Quốc hôm trước từ đâu đi đến. Thằng này bước xuống xe, cho tay vào túi quần và bước đến gần chúng tôi.
– Đi chưa Trang? – Nó hỏi.
– An…giới thiệu với bạn, đây là Minh, bạn mình! – Nàng giới thiệu hai chúng tôi.
– Ờ chào…ông là bạn trai của Ngọc phải không? – Nó đưa tay ra, hai chúng tôi đã từng gặp nhau.
– Ừ, chào ông! – Tôi cũng đưa tay ra và hai đứa bắt tay nhau.
– Ờ, thôi ông về đi, để bọn tôi nói chuyện một chút! – Thằng Minh nói với tôi.
– Ừm thôi chào hai người! – Tôi gật đầu rồi cho xe chạy đi, nhưng đến góc đường tôi đứng lại, dừng xe và quay lại nhìn.
Thấy Mai Trang có vẻ vui khi nói chuyện với thằng này, rồi nó còn nói gì đó mà nàng mỉm cười gật đầu, rồi hai người lên xe. Trang ngồi sau, thằng Minh ngồi trước, nàng vẫn đang mỉm cười nói gì đó với nó, rồi hai người phóng xe đi. Chiếc xe chạy đi xa dần…
Mỉm cười một mình, tôi quay xe đi và hòa với dòng người đang tấp nập đi về…