Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 20 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 20

Ngày tổng duyệt tiết mục văn nghệ cũng đã đến. Điều khiến không khí sôi động là tiết mục của lớp tôi. Khỏi phải nói, mấy người trong ban giám khảo cứ tấm tắc khen lấy khen để mấy nàng vì có giọng ca trong trẻo, có thể làm được ca sĩ. Vì thế mà tiết mục văn nghệ của chúng tôi vào khá sâu, có thể được diễn tối 20/11. Bọn nó háo hức lắm, nhất là mấy ông con trai, dù đã ngắm hai nàng đến cả chục lần rồi mà vẫn chen lấn nhau để tìm chỗ ngồi gần sân khấu.

 

Tôi thì không thấy thích lắm khi Ngọc được bọn con trai tặng biết bao nhiêu là hoa và quà nên một hôm, tôi kéo em ấy xuống catin tâm sự:

 

– Ngọc này, mình thấy…bạn đừng nhận thêm quà nữa, được không?

 

– Hở, sao vậy? – Ngọc ngạc nhiên hỏi lại.

 

– Mình thấy cứ sao sao ấy, hơi khó chịu khi Ngọc nhận quà của đứa khác! – Tôi nói thẳng ra luôn, tuy hơi ngại một chút.

 

– Ừm, cái này…chắc An đang ghen, đúng không? – Ngọc mỉm cười trêu tôi.

 

– Bậy, không có! – Tôi lắc đầu chối, nhưng mặt đã đỏ ửng vì ngượng.

 

– Lêu, nhìn mặt An kìa, hì! – Ngọc cười khúc khích.

 

– Thôi, nhưng bạn đừng nhận nữa được không? – Tôi vội lấy lại vẻ trang nghiêm như lúc đầu.

 

– Hì, được rồi để xem thế nào đã, ông tướng! – Em ấy nhăn mặt nhìn tôi.

 

Nhưng với Trang thì lại ngược lại…

 

– Trang dạo này nhận được nhiều quà nhỉ? – Tôi trò chuyện với nàng khi hai đứa đang ngồi dưới sân giờ thể dục. Dạo này lớp thể dục thầy toàn cho ngồi chơi không, nhưng em Ngọc lần nào cũng có việc bận nên đều xin nghỉ tiết thể dục để đi đâu đó mất hút. Thế là tôi lại ngồi nói chuyện với Trang.

 

– Ừa, mình cũng chẳng ham gì, lúc nào cũng vậy à! – Mai Trang thở dài nói.

 

– Ủa, mình thấy nhận nhiều quà thì vui chứ sao buồn vậy? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Đấy là An đứng ngoài nên nói thế, chứ cứ thử là mình xem, mệt lắm! – Nàng lắc đầu.

Tức thì, Trang quay sang nhìn tôi ngạc nhiên:

 

– Khác gì?

 

– Khác…nhiều lắm…kể cả chuyện này nữa…! – Tôi ngập ngừng.

 

Nàng ngồi yên lặng nhìn tôi mà không nói gì, ánh mắt có vẻ buồn xa xăm…Tôi cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi đó nhìn vu vơ.

 

Thấy mấy đứa bạn chạy đến gần nàng, rồi cả bọn con gái kéo nhau đi đâu đó. Tôi cũng đứng dậy và đi lên lớp.

Ở đâu đó phía bên kia, giọt lệ rơi vào tim…

 

*****

 

Hôm 20/11 diễn ra trong bầu không khí khá vui vẻ. Tôi vừa xin phép bố mẹ cho đi chơi qua đêm, sau đó ngủ lại đâu đó, tôi còn chưa biết. Nhưng cứ chơi đi đã, chuyện ngủ thế nào tính sau.

 

Hôm đó, các tiết học hầu như không còn chút không khí học tập nào nữa. Thầy cô thì bận chuẩn bị cho ngày nhà giáo nên cho học sinh được tự do ngồi chơi và giữ trật tự.

 

– An chơi gì không? – Ngọc quay sang hỏi tôi.

 

– Mình không biết nữa, có gì hay đâu?

 

– Chơi X-O không?

 

– Chơi X-O à? Mình…không giỏi trò này lắm!

 

– Kệ chứ, cứ chơi đi, ai thua sẽ phải đi mua nước cho hai đứa!

 

– Hơ, mình thua chắc rồi còn gì? – Tôi lắc đầu.

 

– Chưa đánh đã nói, ông cứ chơi cho tôi xem nào! – Ngọc nhìn tôi kiên quyết.

 

– Ừ thì chơi…! – Tôi đành chấp nhận.

 

Ván này có vẻ khá căng thẳng. Chúng tôi cứ thi nhau triển khai và chặn của nhau. Bọn nó cũng xúm lại xem, nhắc nước cho em ấy liên tục khiến tôi có nguy cơ bị thua. Chán nản mấy ông con trai toàn dại gái, tôi đành thua luôn cho nhanh để còn ra chỗ khác, ở đây tụ tập đông quá khiến không khí khá ngột ngạt.

 

– Hì, mình thắng rồi nha, An đi mua nước đi! – Ngọc nhìn tôi cười cười.

 

– Ờ! – Tôi uể oải gật đầu, chạy luôn xuống catin.

 

Không hiểu do trong giờ học hay sao mà tôi khá căng thẳng sợ bị thầy cô phát hiện, cứ vội vàng chạy nhanh xuống dưới nhà để mua nước. Lúc chạy xuống thì không gặp ai, nhưng lúc đi lên thì lại có chuyện.

 

Tôi đang bưng nước lên nhà thì một đứa con gái chạy xô từ đâu tới, khiến cho ly nước trên tay tôi đổ hết ra áo, ướt hết cả vạt áo trước. Đang bực mình vì không biết đứa con gái từ đâu ra thì nó đã lên tiếng trước:

 

– Ồ xin lỗi bạn nha, mình vô ý quá!

 

– Người đâu mà… – Tôi lầm bầm định trách nó, nhưng khi nhìn lên thì tôi cứng họng luôn.

 

Đứa con gái đứng trước mặt tôi trông xinh đẹp lạ lùng với cặp mắt kính tròn phía trước, đôi má hồng nhạt. Cô nàng có mái tóc vàng nâu, nhìn trông giống mấy diễn viên điện ảnh Hàn Quốc. Nói chung là nó cũng xinh xắn không kém gì hai nàng lớp tôi.

 

Thấy tôi cứ ngơ mặt ra nhìn mình, nhỏ đó mỉm cười hỏi:

 

– Có chuyện gì ế?

 

– À không, không…có gì! – Tôi lúng búng.

 

– Không có gì mà sao mặt ngơ vậy?

 

– Hơ…ngơ gì mà ngơ! – Tôi phản pháo.

 

Đang định nói thêm câu gì đó với tôi thì nhỏ bỗng tự nhiên lúng túng quay sang chỗ khác. Tôi ngơ ngác vài giấy rồi mới phát hiện ra có một thằng con trai nhìn trông đẹp trai với mái tóc cũng màu vàng nâu, sống mũi cao, gương mặt nhìn cân đối đang đến gần chỗ chúng tôi.

 

– Thư…sao vậy em? – Thằng này nhìn nhỏ thắc mắc rồi quay sang nhìn tôi.

 

– Dạ…em sơ ý va vào bạn này làm đổ nước! – Nhó đó cúi mặt.

 

– Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, làm gì cũng từ từ thôi! – Thằng này cau mặt nhìn nhỏ.

 

– Em xin lỗi! – Nhỏ ấy nói nhỏ.

 

– Ừm không sao! – Chắc trông nhỏ tội tội nên hắn cũng bỏ qua, từ từ ôm lấy cô nhỏ, mặc cho tôi đang đứng ngơ người ra nhìn hai đứa.

 

– Anh…là đồ đáng ghét! – Nhỏ ấy mỉm cười ôm lấy hắn.

 

– Ừ…anh xin lỗi…! – Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô nàng.

 

– Hì, mà…người ta nhìn kìa anh! – Nhỏ chợt bắt gặp ánh mắt tôi liền đỏ mặt nói thầm.

 

– Ừ nhỉ, anh quên đang ở hành lang! – Nói rồi hắn buông cô nàng ra, rồi gật đầu chào nhỏ, đưa mắt nhìn tôi thêm một giây rồi đi khuất dạng.

 

– Hì,…để mình mua lại cho bạn hai ly mình làm đổ nha, coi như xin bạn tha lỗi! – Nhỏ mỉm cười nhìn theo hắn, rồi không đợi tôi đồng ý, kéo tay tôi một mạch thẳng xuống catin.

 

– Ai vậy? – Tôi vẫn đang ngơ ngác.

 

– Người yêu mình đấy, học lớp 10A7! – Nhỏ mỉm cười.

 

Ghê thật, mới lớp 10 mà đã xưng anh em tình cảm quá rồi, tôi còn chưa hề nghĩ là sẽ gọi Ngọc như thế. Đang hình dung ra cảnh tôi xưng anh với em ấy rồi lại bị một phát tát vào mặt trước cách xưng hô “tình cảm” như vậy thì nhỏ ấy khều khều tay tôi.

 

– Ê làm gì mà mặt mũi thộn vậy? Xuống catin đi!

 

– À ờ không…thế còn cái áo thì sao? – Tôi giật mình tỉnh lại.

 

– Áo thì…bạn vô nhà vệ sinh vò lại cho sạch rồi về nhà giặt, có gì đâu? – Nhỏ đó thản nhiên nói.

 

Thấy mặt tôi có vẻ hầm hố, cô nhỏ nói thêm:

 

– Thôi, làm gì mà mặt ghê vậy? Có gì đưa mình giặt hộ rồi mai mình đem lên vậy, được chưa?

 

– Thôi không cần đâu, mình tự làm được!

 

– Thế…đây hai cốc nước nè, trả xong rồi nha!

 

– Ừ được rồi, cảm ơn!

 

– Cảm ơn gì? Mình xin lỗi bạn thôi chứ có đãi đâu mà cảm ơn?

 

– Ừ, rồi, mình lên đây, bạn mình đợi lâu quá lại kêu! – Tôi đáp vội rồi định chạy lên.

 

– Mà…khoan đã, bạn lớp nào vậy? Tên gì? – Cô nhỏ kéo tôi lại hỏi.

 

– Mình là An, lớp 10A1, ok?

 

– Ừm, mình là Thư, lớp A3, có gì gặp lại sau!

 

– Thôi mình xin, gặp lại bạn thì mình xui mất!

 

– Hứ, có phải mình cố ý đâu, chỉ là lỡ thôi! – Nhỏ Thư giậm chân ngúng nguẩy.

 

– Ừ chắc vậy!

 

– Bạn không tin à?

 

– Mình không biết nữa! – Tôi giả vờ ngây ngô.

 

– Không biết…mà thôi đi đi, đàn ông đâu mà đáng ghét! – Thư nói rồi bỏ đi luôn, còn tôi thì mỉm cười vì đã chọc cô nàng một vố.

 

Lên đến lớp, tôi chạm mặt ngay với Ngọc ở cửa lớp. Trông em ấy có vẻ bực mình hay gì đó mà làm mặt lạnh nhìn tôi.

 

– An…đi đâu về?

 

– Thì…đi mua nước chứ đi đâu?

 

– Đi mua sao lâu vậy? Mà sao áo An ướt thế kia?

 

– Thì…mình gặp chút chuyện ấy mà!

 

– Chuyện gì?

 

– Thì chuyện…mình đang bê nước lên thì va phải một đứa, thế là đổ hết nước! – Tôi đành nói thật.

 

– Thế…rồi sao, nó đền nước à? – Em vẫn mặt lạnh.

 

– Ừ đương nhiên…mà sao Ngọc đứng đây làm gì, vào lớp đi! – Tôi nói lảng sang chuyện khác để tránh bị đào sâu thêm vào đề tài này.

 

– Mình sợ ông lại lén phén với cô Mai Trang! – Ngọc chợt mỉm cười, nhưng tôi thấy lạnh hết cả sống lung.

 

– Sao…lúc mình đi thì Trang trong lớp mà! – Tôi ngớ người ra chả hiểu chuyện gì.

 

– Ai bảo là Trang ở trong lớp? Bạn ấy biến đâu từ nãy đến giờ rồi!

 

– Chắc là bạn ấy bận đi đâu đó!

 

– Đi với ai chứ? Từ khi đến đây đi đâu Trang cũng chỉ theo mỗi An thôi! – Ngọc nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

– Không đâu phải vậy chứ! – Tôi ngỡ ngàng.

 

– Ai nhìn vào cũng biết cả rồi, đừng có giấu nữa!

 

– Làm…làm gì đến nỗi vậy! – Tôi lắp bắp, tay run run.

 

Trông thấy ly nước có vẻ như sắp đổ, Ngọc đưa tay lấy một ly của mình, rồi đưa lên uống, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi. Tôi thì đang ngỡ ngàng trước mọi việc xảy ra quá nhanh với mình.

 

– Có đúng không, An nói đi!

 

– Không mà…! – Tôi yếu ớt lên tiếng.

 

– Nói thật đi, mình còn tha, chứ nếu phát hiện ra An nói dối thì… – Em ấy bỏ lửng câu nói, nhưng tôi biết là sẽ có chuyện không lành.

 

– Thật, mình…mình không biết gì hết!

 

– Thế cho mình hỏi, An có cảm xúc gì với Trang không?

 

– Mình…mình không…có! – Tôi lắp bắp.

 

Em Ngọc nhìn tôi nghi ngờ thêm vài giây, uống nốt cốc nước, rồi cười tươi:

 

– Thật vậy à?

 

– Ừ ừ! – Tôi gật đầu lia lịa.

 

– Thật không có tình cảm gì với Trang chứ?

 

– Ừ…! – Tôi nói theo phản xạ.

 

– Là bạn bè bình thường hay là bạn thân?

 

– Là…là bạn bình thường…! – Tôi ngập ngừng định nói là “bạn thân”, nhưng dự là có điều chẳng lành sau khi tôi nói như vậy nên tôi đành phủ nhận sự thật.

 

– Ừ được rồi, cắt đi mọi người! – Em ấy quay vào trong lớp dặn gì đó.

 

– Hở, cắt gì? – Tôi ngạc nhiên, đồng thời ngó đầu vô lớp xem có chuyện gì.

 

– Thanh-kiu An đã giúp mình làm cái video gửi cho Trang này nhá! – Ngọc kéo tay tôi vào lớp.

 

– Video gì? Sao lại gửi cho Trang? – Tôi lại càng ngạc nhiên hơn, không hiểu em ấy nói gì.

 

– Video khẳng định chủ quyền! – Ngọc nói ngắn gọn.

 

– Hở, chủ quyền gì?

 

– Nói cho ông biết, ngoài tôi ra thì ông không được có tình cảm với ai khác, rõ chưa?

 

Sặc, nghe đến đây tí thì tôi phụt ngụm nước đang uống ra ngoài. Tôi làm gì mà đến tình cảm tự nhiên cũng bị cấm, thế này sống sao được.

 

– Sao…! – Tôi định phản đối, nhưng chợt nhận ra thâm ý của Ngọc trong câu vừa xong, tôi đành gãi đầu cười.

 

– Ừ được thôi! Không vấn đề gì!

 

– An hứa rồi đó!

 

– Ừ…mình biết rồi!

 

– Rồi, An vào lớp đi! – Ngọc chợt cười nói vui vẻ.

 

– Ừ…mình vào! – Tôi lủi thủi bước vào lớp.

 

Đang lo không biết lát nữa phải nói sao với Mai Trang khi nàng nhận được cái video này, tôi chợt nghe thấy em Ngọc đang gay gắt với đứa bạn:

 

– Sao chưa tắt máy vậy? Mình bảo cắt rồi mà!

 

– Ồ mình sơ ý quá, xin lỗi Ngọc! – Nhỏ bạn tỏ vẻ biết lỗi.

 

– Giờ tính sao, bạn cắt đoạn vừa rồi được không?

 

– Mình…! – Nó bối rối.

 

– Bạn…thôi đưa máy đây! – Ngọc giật lấy cái máy từ tay đứa bạn.

 

– Hê hê, có khi cho Trang xem luôn cảnh vừa rồi, hết lăm le luôn! – Nhỏ đó chợt nhớ ra liền bật cười.

 

– Ờ cũng phải ha! – Như Ngọc cười tươi.

 

– Bạn đúng là…hì hì! – Nhỏ bạn lắc đầu.

 

– Ồ mình xin lỗi mà!

 

Đúng lúc đó, Mai Trang vô lớp. Chắc nàng vừa đi thay quần áo nên giờ nàng trông như diễn viên màn bạc vậy, xinh đẹp vô cùng.

 

Nàng mặc chiếc váy ngắn màu trắng lấp lánh, đi giày cao gót, khoe đôi chân trắng muốt, khiến mấy ông tướng trong lớp cứ xôn xao hết cả lên. Nàng trang điểm nhẹ, bờ môi ánh lên dưới ánh đèn, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, không biết là nàng ngượng hay sao nữa. Tôi cũng thấy hơi dao động trong lòng trong vài giây, nhưng sau đó tôi cũng chỉ lắc đầu cười rồi ngồi xuống.

 

Nhưng chưa kịp vào chỗ ngồi thì nàng đã bị em Ngọc chặn lại, rồi chìa ra cái máy quay. Hơi bất ngờ một chút, nàng lạnh lùng hỏi:

 

– Gì vậy?

 

– Video về mình và An!

 

– Thì liên quan gì đến mình?

 

– Đây là để khẳng định chủ quyền!

 

– Chủ quyền gì?

 

– Rằng…bạn trai mình là của mình…bạn đừng có cố giành nữa! – Ngọc đột nhiên nói như hét, như muốn nói cho cả lớp biết chuyện giữa ba chúng tôi.

 

Cả lớp đang ồn ào bỗng yên lặng một cách lạ thường. Bọn nó đều chăm chú nhìn vào hai cô nàng đang trừng mắt nhìn nhau. Mai Trang đưa mắt nhìn tôi vài giây rồi quay sang nhìn Ngọc cười lạnh:

 

– Mình không có giành với ai hết, bạn đừng có ảo tưởng như vậy!

 

– Mình không tin!

 

– Không tin thì mặc bạn, mình không cần biết!

 

– Bạn…! – Ngọc tức giận định nói gì đó, nhưng Trang lại nhanh chóng cắt lời.

 

– Còn cái máy quay, trả lại bạn, mình không cần nó! – Nói rồi nàng ấn cái máy quay vào tay em Ngọc.

 

– Mình…bạn đem về nhà xem đi, thích thì cầm luôn lấy! – Em Ngọc gằn giọng, đồng thời ấn trả lại cái máy quay cho Trang.

 

Rồi em ấy về luôn chỗ ngồi, bỏ mặc Trang và mấy đứa bạn đứng ngơ người giữa lớp. Tôi thì lạnh hết cả người khi thấy hai nàng xung đột với nhau như vậy, và không dám bênh ai hết…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.