Ngày hôm sau, khi lên lớp, tôi tiếp tục bị mấy thằng bạn “xử lí” vì tội đi đá muộn. Một lát sau thì cũng giải tán, thằng Quân đập vai hỏi tôi:
– Hôm qua mày đi đâu thế? Mọi khi mày đúng giờ lắm cơ mà!
– Ờ tao bận đi… phụ mẹ mua đồ ấy mà, thôi để tao học bài đi ! – Thấy tôi không có hứng trò chuyện nên nó cũng hết hỏi han, quay lại với bài học của mình.
Nói là học bài chứ đầu óc tôi vẫn nghĩ đến người con gái hôm qua. Thế là trong giờ học, tôi không hề tập trung chút nào, và hậu quả là…tôi bị gọi lên đọc bài trong 2 tiết liên tiếp, mà toàn là môn xã hội. Kết quả là: nhận điểm 1 do tôi không hề ôn bài chút nào vì hôm qua vui quá quên mất.Vậy là cuối giờ, cô chủ nhiệm đã phê bình tôi trước lớp:
– Em An học thế này thì làm sao có thể thi được chứ!
-…. – Tôi im lặng cúi mặt.
– Từ nay bạn Như Ngọc sẽ kèm bạn An học mấy môn xã hội, được không Ngọc ? – Thế là cô phân công đứa con gái học khá giỏi, đứng nhất nhì lớp tôi về khoản xã hội, và cũng…xinh xắn nhất trường để kèm tôi học.
Nhưng tôi không để ý nhiều đến em ấy, đơn giản là hồi trước tôi có nói chuyện với Ngọc, và sau đó…không dám bắt chuyện với em ấy nữa vì Ngọc hoàn toàn không để ý đến lời tôi, thậm chí còn sẵn sàng báo với cô nếu tôi tiếp tục nói sau khi em ấy nhắc. Lạ là mọi đứa con trai khác em không hề phớt lờ lời của bọn nó mà còn nói chuyện rất sôi nổi nữa, chắc mình bị em ấy ghét sẵn rồi.
Tôi thấy mấy thằng con trai trong lớp xì xào bàn tán, chắc bọn nó tiếc vì mình không được em Như Ngọc kèm học. Nói là kèm học chứ thực sự bọn nó muốn nói chuyện nhiều hơn với em ấy. Thấy em Ngọc còn vui vẻ nhận lời, bọn nó càng khó chịu hơn nữa, mặt thằng nào thằng nấy nhăn nhó đến ghê. Còn tôi thì ngạc nhiên vô cùng. Sao em ấy dạo này thay đổi hẳn thái độ với tôi vậy nhỉ? Và chắc vì để tiện kèm hơn nên cô quyết định…chuyển cho tôi ngồi cạnh em này. Quyết định của cô khiến bọn con trai phản đối rào rào:
– Cô ơi bạn An cao lắm, vào đây che mất tầm nhìn của em!
– Không được đâu cô, bạn An vào đây nói chuyện nhiều lắm!
Và hàng tỉ lí do khác. Tôi biết bọn con trai này không muốn tôi tán em Ngọc nên mới bịa ra lí do như thế, đúng là… Nhưng một khi quyết định đã đưa ra thì không thể thay đổi, với lại em Ngọc lại vui vẻ đồng ý nữa, khiến bọn nó tức lắm mà không biết làm gì. Kể cũng lạ khi từ trước đến nay em ấy không thích ngồi cạnh đứa con trai nào hết vì bọn nó hay bắt chuyện với cô nàng trong giờ học. Thế mà giờ đây em ấy lại thay đổi quan điểm, dù sau cũng may mắn cho tôi khi không bị cô nàng ngồi cạnh cứ khó chịu với mình.
Mấy thằng bạn thân thì không nói gì, ra hiệu chúc mừng cho tôi. Khẽ nhíu mày tỏ vẻ không vừa ý, tôi liền qua chỗ em ấy ngồi. Vừa mới ngồi xuống, chưa kịp hòa nhập với môi trường xung quanh thì em ấy đã mở lời luôn:
– Chào bạn, hi! – Ngọc vui vẻ bắt chuyện với tôi.
– À ừm, chào…bạn! – Tôi ậm ừ cho qua chuyện.
– Hì, hôm nay bạn có muốn học luôn không hay để hôm khác nào? – Em ấy nói tiếp
– À tất nhiên là…hôm khác rồi! – Thấy em ấy khá dễ tính nên tôi cũng hưởng ứng luôn, khất học thêm sang lúc khác.
– Vậy…để mấy ngày nữa nha! – Em ấy cười nói.
– Ừ ừ, cảm ơn bạn nhiều! – Tôi cảm kích trước hành động này nên vội cảm ơn.
– Không có gì đâu mà, hi!
Cuối cùng buổi học cũng trôi qua, tôi vội dắt xe ra ngoài, quyết định sẽ quay lại con đường hôm qua. Một lát sau, tôi cũng đến được chỗ đó. Lúc này đang giữa trưa, khá ít người ra đường vào lúc này. Lúc đó tôi đã định đi về vì nắng nếu không chợt phát hiện ra có một quán ở gần đó. Tôi lượn xe vào, ngồi một lát trong lúc chờ nàng lại đi qua.
Cuối cùng thì nửa tiếng chờ đợi của tôi cũng không uổng công. Cô nàng hôm trước lại xuất hiện ở cuối đường. Hôm nay nàng mặc bộ đồng phục trường nào đó, chắc là vừa đi học về. Thấy vậy,tôi liền bật dậy, từ từ đi ngược lại, giả như tôi vô tình đi vô đây. Khi nàng đến gần, tôi mở lời:
– A, chào bạn, hôm trước…bọn mình đã gặp nhau rồi thì phải? – Tôi giả vờ quên lần gặp trước.
– Vậy à? – Cô nàng dừng lại hỏi.
– Ừ hôm trước mình còn… – Tôi ngập ngừng khôngnói hết câu.
– Còn gì vậy?
– Thì…mình còn…hỏi đường bạn ấy mà!
-….. – Cô nàng có vẻ nghĩ ngợi hồi lâu.
-….. – Tôi cũng im lặng chờ đợi.
– Ừm, chắc thế! – Nói rồi cô nàng đi thẳng qua mặt tôi luôn, bỏ lại tôi ngạc nhiên vô cùng trước phản ứng của nàng.
Tôi cứ nghĩ là nàng sẽ phải hỏi tôi điều gì chứ.
– Này, bạn hôm trước vừa….- Tôi gọi theo nàng.
– …… – Tuy tôi nói vậy nhưng cô nàng vẫn đi thẳng, không thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần.
Tôi thực sự thấy buồn trước thái độ của em với tôi. Dù tôi chắc chắn một điều là nàng đã biết tôi là ai…
Thế là tôi buồn bã đạp xe về nhà, lòng thấy trống rỗng vì nàng hầu như không để ý đến mình nữa. Thầm nghĩ cô nàng xinh đẹp lạnh lùng như thế thì chắc chắn không chưa thể có người yêu được, vì chả anh nào có thể tán được nàng. Ngày hôm nay coi như thất bại hoàn toàn, tôi chán nản chả buồn làm gì.
Tối trước khi đi ngủ, tôi nghĩ có lẽ mình nên quay lại đó vào ngày mai. Nếu nàng vẫn lạnh lùng như vậy thì tôi đành ngậm ngùi bỏ cuộc, đương nhiên là với tâm trạng không vui chút nào…
Nghĩ là làm, trưa hôm sau đến lớp với tâm trạng hồi hộp, chỉ mong hết giờ thật nhanh để có thể quay lại đó thêm lần nữa, dù tôi chắc rằng mình chả khá hơn hôm qua được đâu. Trong giờ, thấy tôi có vẻ không tập trung, Như Ngọc khẽ nhắc tôi:
– Bạn có…nghe giảng không vậy?
– À có chứ! – Tôi giật mình.
– Thật không? – Cô nàng nhìn tôi nghi ngờ.
– Thật mà! – Tôi toát mồ hôi trước màn tra hỏi này.
– Thế sao bạn không…ghi gì vậy? Từ nãy đến giờ mình ghi gần một trang rồi mà!
Quả này tôi cứng họng luôn, không thể nói thêm được gì nữa. Trông thấy tôi như thế, em ấy chỉ cười nhẹ:
– Hì, thôi được rồi, bạn chép bài đi!
– Ừ…mình biết mà! – Tôi gật đầu lia lịa.
– Thế bạn…đang nghĩ gì thế? – Em ấy khẽ nghiêng đầu hỏi tôi. Thề rằng lúc đó tôi thấy em ấy xinh xắn vô cùng, chỉ thua cô nàng kia một chút thôi.
– À không…không có gì đâu! – Tôi bối rối vì em ấy cười trông xinh lắm.
– Không có gì á? – Em Ngọc lại tiếp tục “tra tấn” tôi với những câu hỏi kiểu như vậy.
– Ừ! – Rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi gật đầu quả quyết luôn.
– À thế thì, hi, bạn ngồi nghe đi nhé, nếu mệt thì đưa mình chép bài hộ cho! – Em Ngọc khẽ mỉm cười, có lẽ em ấy thấy mặt tôi lúc đó trông rất căng thẳng.
– Ừ mình…chép được mà!
Như Ngọc khẽ nháy mắt với tôi, rồi quay lại với bài giảng của cô. Còn tôi thì ngồi ngẩn ngơ như người mất hồn, trong lòng cảm thấy vui vui. Lúc trưa về, em ấy đi ngang qua tôi, khẽ nói:
– Vậy An…có chép bài không?
– À mình….- Tôi trả lời ngắc ngứ, vì quả thật tôi không có chép bài, trong giờ mải nghĩ linh tinh. Thế này hôm sau lên bảng thì chắc xong đời.
Bỗng nhiên lúc đấy tôi chợt bắt gặp ánh mắt rất lạ khi em ấy nhìn tôi, dù nó chỉ thoáng qua thôi…
Trong vòng chưa đầy nửa giây sau, Ngọc mỉm cười rồi lấy trong cặp mình ra một quyển vở, đưa cho tôi:
– Đây, An về nhà chép đi rồi học nhé, hôm sau lên mình kiểm tra đấy!
– Ừ…cảm ơn bạn nhiều – Tôi hơi bất ngờ trước hành động của em ấy.
– Vậy mình…về trước nhé!
– Ừ….!
Nói rồi em Ngọc dắt xe về. Tôi đứng ngẩn người, cảm giác khó tả vì được em ấy quan tâm. Trước đây tôi cũng có thích Ngọc, nhưng về sau thái độ của của cô nàng khiến tôi mất dần “cảm giác” đó. Chắc đó chỉ là rung động nhất thời thôi…
Chợt nhớ ra điều mình định làm, tôi vội chạy xe đến lại con đường ngày hôm qua. Vừa đến đó, tôi đã thấy nàng ấy đang khá gay gắt với một đứa con trai đi đằng sau. Lại gần một chút, tôi liền nghe được cuộc tranh cãi của họ:
– Sao mà bạn cứ đi theo mình vậy nhỉ? – Nàng khó chịu hỏi.
– Mình chỉ đi sau thôi, có theo ai đâu? – Thằng con trai cười đểu.
– Không đi theo mà hôm nào mình vô nhà bạn cũng đứng nhìn là sao?
– Thôi mà Trang, mình chỉ muốn xem nhà bạn thôi mà!
– Bạn đừng làm phiền mình nữa, được chứ? – Cô nàng nhíu mày nhìn nó.
– Đương nhiên là…không được rồi!
– Hay nhỉ, mình không muốn bạn đi theo làm phiền như vậy, nếu bạn còn tiếp tục thì mình có thể nói với mẹ bạn đấy! – Nàng nói dứt khoát.
– Nếu bạn còn thái độ với mình như thế thì…đừng trách mình không nói trước! – Thằng kia xẵng giọng.
– Tôi chả quan tâm đến điều đó! Nói sao với anh là việc của tôi, anh không có quyền nói tôi được hay không được làm gì hết! – Cô nàng đột nhiên thay đổi cách xưng hô, rồi lạnh lùng bước nhanh qua mặt nó đi, bỏ lại đằng sau thằng con trai đang giận tím mặt. Nó khẽ lườm nàng rồi quay đi.
Tôi gửi xe gần đó, rồi chạy theo nàng ra bờ biển. Đến nơi, nàng đứng lặng đi, nhìn về phía xa xăm trong khi màn đêm đang dần buông xuống…
Tôi từ từ lại gần, khẽ hỏi nàng một câu:
– Bạn…gặp chuyện gì à?
– ….. – Nàng im lặng.
– Sao vậy? – Lúc này tôi đáng lẽ không nên hỏi gì.
Và kết quả là…
– Chả có chuyện gì hết, giờ lại đến anh nữa, tôi chán phải gặp bọn con trai các anh lắm rồi, để tôi yên đi! Đừng bao giờ đến đây nữa! – Nói rồi cô nàng quay người bỏ đi, bỏ mặc tôi thẫn thờ nhìn theo.
Tôi thẫn thờ đứng nhìn theo bóng người con gái đang chạy đi, trong lòng buồn vô cùng vì nàng hầu như không còn như ngày đầu tôi gặp nữa. Có lẽ kết thúc ở đây thôi, tôi thầm nghĩ.
Nhìn thêm lần nữa cảnh biển hoàng hôn, tôi lặng lẽ quay người bước đi…
Chạy xe về nhà, buồn nhưng không còn như hôm trước. Và khi mở cặp ra, nhìn thấy quyển vở của em Ngọc ở đó, tôi mỉm cười, cầm quyển vở lên mà chép và học thuộc lòng bài trong đó để hôm sau có thể trả bài cho em ấy, trong lòng cảm thấy một niềm vui đang nhen nhóm lúc này…