Vài ngày sau, lớp chúng tôi họp nhau tổ chức văn nghệ kỉ niệm ngày 20-11, ngày Nhà Giáo Việt Nam. Đầu tiên thằng Quân đề xuất:
– Hay là nhảy nhạc Hàn nhỉ? Mấy lớp khác bọn nó cũng vậy mà!
– Mày biết nhảy không? – Bọn nó đồng loạt hỏi.
– Ờ thì tao…cũng biết một chút! – Nó gãi đầu.
– Bỏ đi, tiết mục này bọn tao không vào đâu! – Tôi xua tay.
– Thế mày định vào đâu? – Thằng Thắng dò hỏi.
– Không phải bọn mình, mà là em ấy! – Tôi đưa mắt về phía Ngọc.
– Mày định cho em nó vô tiết mục nào? – Nó thắc mắc.
– Thì hát chứ sao nữa? – Tôi trả lời.
– Để em nó solo một mình à? – Thằng Huy chen vào.
– Không, có thể cho thêm phụ họa gì đó! – Tôi trầm ngâm.
– Cái thằng này, em nó là hot girl của trường mình, mày không sợ sau buổi diễn bọn nó cướp mất à? – Cường đá đểu.
– Ơ…! – Tôi cứng họng, quả thật tôi không nghĩ tới tình huống này.
– Thôi, em Ngọc chỉ thích mỗi thằng An thôi, không sợ ngoại tình đâu! – Huy vô vai tôi cười.
– Ừ hi vọng thế! – Tôi lo lắng đáp.
– Thế thống nhất với em nó đi, mấy hôm nữa diễn rồi! – Cả bọn nhất trí.
– OK xong cả rồi, tao nói với Ngọc mấy hôm trước rồi! – Tôi phất tay.
– Vậy bọn mình làm gì? – Mấy đứa con gái thắc mắc.
– Ai thích tham gia phụ họa hay thêm tiết mục gì thì cứ đăng kí, còn lại là ngồi dưới xem thôi!
Thấy Mai Trang đang chăm chú vào cuộc nói chuyện, tôi quay sang:
– Trang đi văn nghệ không, mình xin cho! – Tôi hỏi nhỏ.
– Không, mình…không biết làm gì đâu! – Nàng lắc đầu.
– Hôm trước thấy bạn hát hay lắm cơ mà!
– Hôm nào? – Nàng ngạc nhiên hỏi.
– Hôm mà bạn còn trong viện ấy, mình có nghe được!
– Thật à? Mình…có hát gì đâu nhỉ? – Trang vẫn chối, nhưng gò má nàng bắt đầu đỏ ửng.
– Xạo quá, thôi tham gia đi cho vui! – Tôi cười cười.
Quay sang nhóm đang bàn tán, tôi nói nhanh:
– Ê cho Trang vào nữa này, bạn ấy hát hay lắm! – Tôi chỉ nói được có thế, vì đằng sau Trang đang véo tay tôi một cú rõ đau.
– Á ui! – Tôi nhăn nhó quay sang.
– Mình không hát được mà! – Nàng nhăn mặt nhìn tôi.
Nhưng bọn trong nhóm đã nói ngay:
– Ừ được đấy, Trang vào đi, bạn song ca với Ngọc nhé!
– Mình… – Nàng yếu ớt phản đối, nhưng không ai để ý nữa.
– Hơ, tự nhiên đưa 2 hot-girl của trường ra là sao? – Thằng Hùng ôm mặt hỏi.
– Có sao đâu, miễn là mấy bạn ấy không sợ bị mọi người theo đuổi thôi! – Nhỏ Ly đáp lại.
– Thôi, mấy thằng con trai có ai muốn phụ họa cho hai nàng lớp mình không? Tao thì có đấy! – Thắng nói rồi tự viết tên mình vào tờ giấy.
– Ừ bọn tao nữa! – Bọn con trai thi nhau xin vào.
– Còn mày? – Nó quay sang hỏi tôi.
– Tao không tham gia, ngồi dưới xem đủ mệt rồi! – Tôi lắc đầu.
– Được rồi, tao đem danh sách đi nộp cho cô đây! – Nói rồi nó chạy ra ngoài lớp, vì giờ là tiết tự quản.
Tôi quay sang định nói vài câu trấn an Mai Trang thì không thấy nàng đâu nữa. Hóa ra nàng đã bỏ về chỗ từ lúc nào. Nghĩ chắc nàng đang dỗi chuyện tôi đưa nàng vào nhóm văn nghệ, tôi cười khổ rồi quay về chỗ ngồi. Ngọc hỏi:
– An, bao giờ diễn thế?
– Không biết nữa, phải đợi cô duyệt đã! – Tôi lắc đầu.
– Ừa, hi vọng mình được vào! – Em ấy cười.
– Yên tâm đi, lớp mình có mỗi tiết mục ấy, không vào mới lạ!– Tôi thản nhiên đáp.
– Không biết được đâu An ơi! – Em ấy thở dài nói rồi quay sang ghi chép nốt vài công thức.
Cuối ngày, cô chủ nhiệm vào lớp và thông qua bản danh sách văn nghệ:
– Lớp mình sẽ có một tiết mục hát song ca của hai bạn nữ đúng không?
– Dạ, có cả múa phụ họa nữa ạ! – Thằng Thắng đứng dậy bổ sung.
– Cô thấy không cần thiết đâu, hai bạn song ca là tốt lắm rồi, không cần cầu kì quá làm gì! – Cô trả lời.
– Nhưng cô ơi bọn em…!
– Không, cô bảo rồi, chỉ cần hai bạn thôi! Chốt ở đây nhé,lát nữa hai bạn gặp cô!
– Hai bạn? Còn ai nữa? – Ngọc ngạc nhiên hỏi tôi.
– Ừ còn Trang nữa! – Tôi thật thà đáp.
– Sao…Trang vào làm gì, tiết mục này mình đơn ca thôi mà!– Ngọc có vẻ khó chịu.
– Ừm! – Tôi đánh trống lảng, nhìn ra chỗ khác.
– Để lát nữa mình nói chuyện với bạn ấy mới được, người đâu mà…! – Em ấy nhíu mày.
– Cần gì, đằng nào thì bạn ấy cũng được cô chọn rồi, có thay đổi được gì nữa đâu! – Tôi vội vàng nói.
– Thay đổi suy nghĩ của mình về bạn ấy! – Em ấy cười lạnh.
Biết mình sắp bị Ngọc phát hiện ra là người đưa Trang vào,tôi đành quay sang thú nhận:
– Không thực ra…! – Tôi nhìn quanh mà chả thấy Ngọc đâu,hóa ra em ấy đã lên chỗ Mai Trang.
Tôi rất lo lắng nhìn hai người nói chuyện, thầm nghĩ thể nào mình cũng bị giận cho mà xem. Tôi thấy em Ngọc nói gì đó với Trang mà nàng chần chừ đưa mắt nhìn tôi rồi gật đầu. Ngọc có vẻ đang rất bực mình nên to tiếng :
– Bạn nghĩ sao mà lại tham gia tiết mục của mình chứ?
– Mình không làm gì ảnh hưởng đến bạn đâu mà phải sợ! – Nàng lạnh lùng đáp lại.
– Ai biết được là bạn có làm hay không? – Ngọc nhíu mày.
– Hừ không tin thì thôi! – Trang hừ nhạt.
Khỏi phải nói, bọn bạn xung quanh đang trố mắt nhìn hai nàng đấu khẩu với nhau. Một thằng tò mò hỏi :
– Làm gì mà căng thế mấy bạn?
– Không phải việc của mình đừng xen vào! – Ngọc nạt nó.
Thằng này ấp úng nói gì đó không rõ, rồi lủi thủi bỏ đi. Mấy đứa khác cũng lắc đầu giải tán, còn lại hai nàng đang nhìn nhau tóe lửa. Chỉ cótôi là im ru từ nãy đến giờ, vì không biết nên bảo vệ ai nữa.
Tình hình giữa hai nàng càng trở nên căng thẳng hơn sau buổi nói chuyện ngày hôm này, mà chắc đều do tôi mà ra. Lắc đầu chán nản, tôi kéo Ngọc ra ngoài cho tình hình bớt căng thẳng. Em ấy khẽ vùng ra rồi đứng lặng yên,không nói câu nào. Tôi nhẹ hỏi:
– Ngọc sao vậy, mỗi chuyện diễn chung thôi mà!
– Mình không ưa con người đó, người đâu mà khó chịu! – Em ấy gay gắt.
– Trang… bạn ấy cũng tốt mà! – Tôi thừa nhận.
– An giỏi bênh “bạn bè” quá nhỉ? – Ngọc cười lạnh.
– Không… mình… nói thật mà! – Tôi ấp úng.
– Chỉ có An mới có thể thấy điều đó thôi! – Em ấy buông một câu đầy ẩn ý rồi quay người bỏ vào lớp.
Còn mình tôi đứng ngơ người ra giữa hành lang, không hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa hai cô nàng nữa. Phải chăng đó là một điều gì đó mà tôi không thể hiểu được?
*******
Tiết mục văn nghệ ngày 20/11 cũng không có gì đặc biệt lắm,chỉ là hát song ca giữa hai hot girl của trường. Không hiểu thằng nào lớp tôi lan truyền mà tin này bay ra khắp trường, và thế là bọn con trai trong trường,tất cả các khối, đều bàn tán rất sôi nổi, ở đâu cũng có: sân trường, lớp học, cổng trường, … Thậm chí cả khi vào nhà WC bọn nó cũng không ngừng nói.
– Ê ngày 20/11 hai em hot girl của trường lên hát đấy, mày có định tặng gì không?
– Không biết nữa, chắc là tặng hoa cho nó lành!
– Haiz, tặng cái gì giúp mình tán được em ấy kia! – Thằng hỏi ngán ngẩm.
– Hai em ấy hình như thích một thằng nào học cùng lớp ấy! – Thằng kia đáp lại.
– Thật hả, số nó hên thật đấy! Không biết mặt mũi nó ra sao mà mấy em mê thế!
Và còn nhiều lời bàn tán nữa, nhưng tôi đã bỏ lên lớp vì không muốn nghe thêm lời nhận xét của mọi người về mình nữa.
Chiều hôm đó, cả lớp tôi rủ nhau ra biển chơi một chuyến.Tôi chở Ngọc, Trang thì được một đứa con gái trong lớp chở ra, tuy vậy nàng nhìn tôi vài giây rồi mới lên xe của nhỏ kia. Mấy thằng con trai tự chia nhau ra mà đưa mấy nàng trong lớp ra ngoài biển. Đường bờ biển gió mát, đường rộng,chúng tôi cứ phóng nhanh ra biển.
Gửi xe xong, đi bộ ra ngoài, tôi đã thấy bọn nó đang nghịch nước, em Ngọc hình như không muốn bơi hay sao mà chỉ đứng trên bờ nghịch nước,cười nói với mấy đứa bạn. Mấy ông con trai thì đang thi bơi ra ngoài biển, nói chung là không khí rất vui vẻ.
Bước thêm vài bước, tôi nhận thấy Mai Trang chỉ lặng lẽ đứng nhìn mọi người từ xa rồi bất chợt mỉm cười, không biết là nàng đang cười vui hay buồn nữa. Trông nàng thật đẹp khi đứng dưới ánh nắng hoàng hôn. Tôi chậm rãi đến đứng bên cạnh nàng, ngắm nhìn bờ biển đang về chiều.
– Cảnh đẹp thật An nhỉ, mình cũng vẫn thường đến đây mỗi khi có tâm trạng! – Trang ngập ngừng lên tiếng.
– Ừ… bạn không chia sẻ với ai à? – Tôi quay sang hỏi.
– Mình cũng muốn lắm nhưng…không có ai để mình có thể làm điều đó! – Nàng nhắm mắt lại và nói.
– Vậy…Trang không có bạn thân? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
– Ừa đúng vậy đó, ngoài An ra thì mình chưa nhận ai là bạn thân cả! – Mai Trang gật đầu.
– Mình có gì mà đặc biệt với bạn thế? – Tôi lại một lần nữa thắc mắc về điều này.
– Hì, điều này…An phải tự biết chứ! – Nàng bẽn lẽn cười.
– Không, mình sao biết được? Trang làm mình thấy khó hiểu thật!– Tôi nhìn ra xa nghĩ ngợi.
– Ngốc, sau này An… – Nàng mỉm cười định nói gì đó, nhưng thấy Ngọc chạy đến gần tôi, nàng im lặng không nói nữa.
– An làm gì vậy? Sao không xuống chơi với bọn mình? Ở trên đây với bạn ấy làm gì? – Ngọc nhìn tôi nghi ngờ.
– Mình không thích nghịch nước lắm, chán rồi! – Tôi lắc đầu.
– Thật không, hay là An lại thích đứng đây nói chuyện với Trang? – Ngọc cười, nhưng tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
– Không, thực sự…mình không thích nghịch mà! – Tôi cố gắng chống chế.
– Ừm thế thôi, ra đây chơi cùng bọn mình đi! – Em Ngọc kéo tay tôi đi.
– Ừ, được! – Tôi đồng ý, quay lại gật đầu chào Mai Trang rồi đi theo em ấy ra ngoài biển.
Hai đứa chúng tôi lững thững dạo bộ cùng nhau quanh bờ biển.Tiếng nói cười của bọn bạn trong lớp hòa với gió biển lộng thổi mạnh về chiều,Ngọc đi phía trước, còn tôi thơ thẩn đi đằng sau, suy nghĩ lan man. Bất chợt Ngọc lên tiếng, không nhìn tôi:
– Ban nãy An nói gì với Trang vậy? – Em Ngọc nhìn tôi dò hỏi.
– Không có gì đâu, chỉ là mình hỏi bạn ấy vài điều thôi! – Tôi vẫn đang mải suy nghĩ nên đáp bừa.
– Mình trông…mà thôi, giờ hai đứa có đi đâu thì đi chung luôn nha! – Ngọc định nói gì đó, nhưng chợt em ấy hạ giọng thì thầm và đến gần tôi.
– Ừ, mình hứa! – Tôi gật đầu hứa.
– Ừ, hì, vậy được rồi, hai đứa mình đi về đi, trời cũng sắp tối rồi! – Ngọc mỉm cười vui vẻ nói, khiến tôi thấy ngạc nhiên vì cứ tưởng em sẽ giận tôi chứ khi tôi đứng nói chuyện với Trang.
– Nhưng…bọn lớp mình chưa về mà? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Ôi kệ đi An, bọn mình về trước có sao đâu! – Em ấy lắc đầu.
– Ừ…thì về! – Tôi đành đồng ý, chạy vội ra bãi gửi xe.
Đúng lúc đó, tôi chợt thấy Mai Trang đã lấy xe ra từ bao giờ và nàng đang chạy xe chầm chậm dọc bờ biển. Tôi nhảy ra xe và phóng ra chỗ em Ngọc đang đứng:
– Helo, về luôn chứ! – Tôi nói với Ngọc.
– À…không, bọn mình chạy xe gần biển một chút đi! – Em ấy chỉ tay ra xa.
– Hở, để làm gì? Ngắm cảnh à? – Tôi ngạc nhiên.
– Ừa! – Em Ngọc gật đầu.
– Thôi tối muộn đến nơi rồi, về nhanh không kịp! – Tôi lắc đầu nói.
– Đi mà An, mình muốn ra ngắm một chút thôi! – Em ấy dậm chân phụng phịu nói, trông xinh lắm.
– Ừ thôi được rồi! – Tôi không còn cách nào khác đành đồng ý.
– OK, vậy ta ra luôn! – Em ấy cười rồi nhảy phóc lên sau xe tôi.
Tôi đạp xe chầm chậm ra biển, rồi lại dạo một vòng quanh biển giống như Mai Trang đang làm phía trước. Chúng tôi đi khá sát mép nước, nếu chẳng may tôi mà mất lái thì cả hai đứa có mà lao xuống biển.
Chợt thấy em Ngọc lên tiếng:
– Nhanh hơn đi An! – Em ấy đập vai tôi nói.
– Được rồi! – Tôi vội vàng chạy xe nhanh hơn, sắp sửa bắt kịp Trang thì…
Xe bỗng lảo đảo rất dữ dội, tôi không thể giữ nổi tay lái nữa, và thế là xe của hai đứa ngã xuống, không may xe đang đi nhanh nên va khá mạnh vào xe của Trang, khiến nàng cũng không thể giữ nổi tay lái, và thế là cả hai xe đều bị đổ.
Mặt tôi đập mạnh vào xe của Trang, đau đến choáng váng luôn đầu óc. Ngọc thì hình như không bị va vào đâu, thấy em ấy thu người nằm lăn trên cát. Tôi nhìn ra chỉ kịp thở phào được vài giây, đang định nhìn xem Trang có sao không thì chợt ngớ người ra…
Xe chúng tôi đi đã khá sát mép nước nên nếu đổ là chúng tôi bay xuống nước luôn. Nhưng giờ chúng tôi đang nằm trên cát, sóng tràn qua đầu,vậy thì…
Tôi không chậm trễ thêm giây nào, vội bật ngay dậy, mặc kệ những cơn đau khắp người do tai nạn vừa rồi, chạy và nhảy ngay xuống biển,không kịp bỏ cả giày dép hay quần áo. Nước biển mát lạnh thấm vào người tôi qua bộ quần áo ướt sũng nước, khiến tôi trở nên chậm chạp và khó cử động hẳn. Nhưng tôi vẫn cố gắng bơi ra xa một chút, dáo dác tìm nàng.
Mãi không thấy nàng đâu,tôi bắt đầu lo sợ rằng chuyện xấu đã xảy ra thì có những sóng nước tung tóe lênở ngay phía trước. Tôi hét lớn:
– Trang bình tĩnh, mình tới ngay đây! – Rồi tôi lặn một mạch ra chỗ đó, thấy nàng đang vùng vẫy, nhưng đang yếu dần, và nàng cũng đang chìm dần…
Tôi túm ngay áo nàng và kéo lên thật mạnh để nàng được nổi hẳn lên mặt nước. Nhưng tôi lại bị chuột rút, nên bắt đầu không nổi được nữa. Tôi bắt đầu hơi hoảng thì Mai Trang đã giữ chặt lấy tay tôi để tôi không bị chìm. Hai
chúng tôi sau một lúc vật lộn cũng đã vào được bờ.
Trang nằm vật xuống cát, ho sặc sụa. Tôi cũng thê thảm không kém. Chợt thấy em Ngọc chạy đến:
– An có làm sao không? – Em ấy run run nhìn tôi hỏi.
– Vừa nãy…là sao…? – Tôi ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt em ấy.
– Mình…mình không biết! Tự nhiên xe đạp bị sao ấy! – Em ấy cũng nhìn lại tôi bằng ánh mắt lo lắng.
– Thật à? – Tôi đứng lên, dò hỏi.
– Thật mà…! – Ngọc nhìn tôi như sắp khóc, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước.
Tôi nhìn em ấy thêm, vẫn chưa hết nghi ngờ. Nhưng thấy em ấy sắp phát khóc đến nơi, tôi chợt thấy hết nghi ngờ em ấy, mà đành lắc đầu nói:
– Haiz, thôi được rồi, mình về đi, tối rồi! – Thật vậy,trong lúc xảy ra tai nạn này thì trời đã tối khá nhanh.
Khắp thành phố đã rực rỡ trong ánh đèn, chỉ còn mỗi ba đứa chúng tôi. Không hiểu bọn cùng lớp về lúc nào mà tôi nhìn ra bãi gửi xe chẳng còn bóng dáng chiếc xe nào.
Nhưng trước khi về, tôi còn ra chỗ Mai Trang hỏi thăm:
– Trang ổn không?
– Mình ổn! – Nàng gật đầu rồi đứng dậy, cả hai đứa tôi đều ướt mem nước.
– Ừm…thế mình về đây…chào nha! – Tôi bối rối nói rồi quay đi.
– Ừm…cảm ơn An nhiều lắm! – Nàng khẽ nói vào tai tôi, rồi ngồi lên xe và chạy đi.
Tôi bước đến chỗ em Ngọc đang lo lắng nhìn tôi, rồi cả hai đứa về mà không ai nói với ai một lời nào…
– Mình…về đây, chào An nhé! – Em Ngọc đứng trước cửa nhà, nhìn tôi lo lắng nói.
– Ừ Ngọc vào nhà đi, mình về! – Tôi gật đầu rồi quay xe thẳng về nhà, không quay lại nhìn xem em ấy có đứng nhìn mình như mọi khi nữa.
Một chút ánh sáng còn sót lại của buổi chiều, tôi dừng hẳn xe lại, nhìn xa xăm đâu đó trong khoảng không vô tận kia, rồi thở dài…