Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 18 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 18

Theo đúng như kế hoạch đã vạch ra ngay tối hôm qua, tôi quyết định sẽ đi cùng lớp dự buổi Halloween chiều nay, với mục đích lớn lao là làm lành được với Ngọc, vì tôi biết tính em ấy không giận lâu, và sau buổi đi chơi này tôi tin đến 90% là thành công. Còn nếu rơi vào 10% còn lại thì…phải đợi dịp khác.

 

Ngày hôm đấy, trời khá âm u, có khả năng sẽ mưa về tối. Tôi cảm thấy hơi nản khi nghĩ đến viễn cảnh phải chịu ướt để đi xem phim. Mà nghe nói lớp tôi định xem phim ma gì đó, càng khiến tôi không hứng thú với việc này.Xem phim ma ghê bỏ xừ, nhỡ tôi bị ám ảnh quá tối không ngủ được thì xong. Nhưng vì tình yêu, ta vẫn phải cố gắng mà vượt qua nỗi sợ hãi. Tôi tự nhủ như vậy và có thêm động lực để tiếp tục chiến đấu.

 

Ngày hôm đó thật là dài, nhất là với những người bị người yêu giận như tôi. Sáng đến lớp, Ngọc đã ngồi sẵn ở chỗ, không thèm đợi tôi như mọi khi nữa. Trong giờ, tuy ngồi cạnh nhau nhưng tôi cảm tưởng mình đang ngồi cạnh một tảng băng, mỗi mình tôi nói, còn em ấy không nghe thấy gì, hoặc em ấy cố tình như vậy.

 

– Ngọc đọc chuyện này chưa? – Tôi giơ một cuốn truyện lên hỏi.

 

-…… – Em Ngọc chỉ liếc nhìn nó rồi im lặng không nói gì.

 

– Bạn ghi phần này chưa, cho mình mượn chút!

 

-…… – Lặng lẽ đưa tôi quyển vở, nhưng không nói gì.

 

Tôi biết rằng Ngọc tuy vẫn giận tôi, nhưng em ấy vẫn để ý đến những lời tôi nói, dù không trả lời câu nào. Giờ ra chơi, Ngọc đi thẳng xuống catin cùng mấy đứa bạn, không nhìn tôi lấy một lần. Tôi thất thểu đi ra ngoài hành lang, đứng hóng gió một lát.

 

Chợt một bàn tay đặt nhẹ lên vai, tôi quay sang thì thấy Mai Trang đã đứng ngay cạnh. Những thằng con trai nhìn thấy cảnh đó thì rất bực tức,bọn nó lăm le định xông vào đánh tôi, nhưng nàng luôn đưa ánh mắt cảnh cáo, khiến bọn nó không dám làm gì. Tôi đưa mắt nhìn quanh, đề phòng em Ngọc bắt gặp.Trang nhìn thấy, em khẽ nói:

 

– Yên tâm đi An, Ngọc xuống dưới rồi!

 

– Ừ ừm! – Tôi ậm ừ rồi lại quay ra nhìn sân trường.

 

– Tình hình có tốt hơn không? – Trang hỏi.

 

– Không biết nữa, nhưng mình thấy chắc đỡ hơn! – Tôi trả lời.

 

– Ừa, mình hi vọng hai bạn làm lành với nhau, chứ cứ chiến tranh lạnh mãi trông bạn tội lắm! – Nàng nhẹ nhàng nói.

 

– Ừ, yêu là vậy mà, không có giận hờn thì sao có được tình yêu! – Tôi mỉm cười nói.

 

– Hihi, nghe An triết lí sâu xa quá! – Nàng cười.

 

– Thật mà! – Tôi bối rối khi thấy nàng cười trông xinh hơn nhiều lắm. Mà nàng đã đẹp sẵn rồi…

 

– Ừ, mình có bảo sai đâu!

 

– Mà…Trang có đi tối nay không? – Tôi hỏi.

 

– Có lẽ có! – Trang nói.

 

– Ừ, thế thì hay! – Tôi nói bâng quơ.

 

– Hay gì? Mình đi có khi hai bạn lại có chuyện ấy chứ! –Nàng thở dài.

 

– Không, không sao mà! Thôi mình vào đây, Ngọc sắp lên rồi!- Tôi vội vào lớp, còn Trang vẫn đang đứng nhìn vu vơ bên ngoài.

 

Ngày học dần trôi qua trong sự hồi hộp và lo lắng của tôi.Lúc hết giờ, thằng Quân đứng lên bục giảng hô to:

 

– Hôm nay là Halloween, ai đi xem phim cùng lớp đề nghị tập trung trước catin, 5 phút nữa có mặt đầy đủ! – Nói rồi nó vội vơ lấy cái cặp lao xuống nhà.

 

Tôi nhìn sang bên, thấy Ngọc đã chuẩn bị xuống dưới nhà. Tôi nói:

 

– Hôm nay mình đi cùng lớp đấy!

 

– …… – Ngọc nhìn tôi có vẻ hơi ngạc nhiên.

 

– Tưởng không đi ở nhà chứ! – Em ấy nói trống không.

 

– À không, mình đi chứ, một năm có một lần thôi mà! – Thấy em ấy đã nói câu đầu tiên với mình, tôi tươi cười đáp lại.

 

– ….! – Em ấy nhìn tôi thêm mấy giây rồi đi thẳng xuống dưới.

 

Tôi vội vàng đi theo, thấy Trang đang đứng ở trước catin, nàng nháy mắt với tôi, tôi gật đầu lo lắng.

 

Đường ra rạp hôm đấy khá đông, nhất là lại thêm chục học sinh cấp 3 bọn tôi đi nữa, thành ra bị tắc đường. Nếu không phải vì Ngọc thì tôi đã chả phải đứng hít khói xe làm gì. Thằng Huy khó chịu càu nhàu:

 

– Đường như thế này thì đi làm cái gì nữa, có khi đến nơi đã chiếu xong rồi! – Nó toát mồ hôi nhìn những chiếc xe chen lấn nhau.

 

– Bậy mày, sắp thoát rồi! – Thằng Quân nhìn phía trước, dòng xe đã bắt đầu chuyển động được.

 

Tôi quay sang nhìn những đứa con gái, chắc mấy nàng đang khó chịu khi đường kẹt như vậy. Có vài đứa đang bàn nhau bỏ về luôn, nhưng may không có Ngọc.

 

Thấy em Trang có vẻ mệt mỏi, tôi nhoài người sang nói khẽ:

 

– Trang thấy mệt thì về đi, đừng cố nữa!

 

– Mình ổn mà, hì! – Nàng gượng cười.

 

– Trông bạn không ổn chút nào! – Tôi thở dài nói.

 

– Không mà! – Trang lắc đầu.

 

Đang định nói thêm vài câu nhưng thấy em Ngọc có vẻ đang nhìn mình, tôi vội vàng đứng hẳn người dậy, tiếp tục tập trung vào việc lái xe.

 

Cuối cùng, khi đến nơi thì bọn tôi muộn mất mười phút, cũng không quá tệ như thằng Huy nghĩ. Chúng tôi vội kéo nhau vào phòng chiếu, tí nữa thì làm loạn cả lên, nếu không có sự cảnh cáo của mấy ông bảo vệ. Vào phòng đang phim thì tối om, chúng tôi đi toàn vướng vào mọi người.

 

Sau một lúc vừa đi vừa xin lỗi liên hồi, bọn tôi cũng yên vị vào vị trí của mình, Nói là đúng vị trí nhưng thật ra là đổi chỗ ngồi cho nhau.Tôi ngồi cạnh Ngọc (không hiểu cái thằng nào mua vé nó xếp đẹp thế). Còn lại chia nhau ra ngồi xung quanh, và Trang chọn ngay chỗ ngồi cạnh tôi (em làm tôi rơi vào tình huống khó xử quá!).

 

Phim có vẻ bình thường, chưa có gì gay cấn, đúng lúc tôi vừa quay đi nhìn sang bên một cái thì…

 

– Aaaaaaa…! – Tiếng hét làm tôi giật bắn cả người, không hiểu tiếng trong phim gì mà thật vậy.

 

Ngay sau đó, tôi cảm thấy tay đau nhói, vì tối nên tôi không xác định được mình đang bị làm sao. Và sau đó là nhiều tiếng hét nữa, nhưng lúc này tôi mới nhận ra là tiếng hét của người đi xem phim, chứ từ nãy đến giờ phim chả có tiếng gì.

 

Tôi nhìn quanh tìm người vừa phát ra tiếng hét ghê rợn lúc đầu thì hóa ra…Ngọc đang nắm chặt lấy tay tôi, mắt mở to kinh hoàng nhìn hình ảnh trong phim. Còn Mai Trang thì tí nữa lại ngất đi, làm tôi phải lay lay mãi mới tỉnh.

 

– Ê Trang, tỉnh lại đi nào! – Tôi khẽ nói.

 

– Ừ ừ…! – Trong bóng tối nhưng tôi vẫn thấy mặt nàng đỏ ửng.

 

– Nếu sợ thì nhắm mắt lại, không lại nhập viện nữa thì mình không thăm nổi mất! – Tôi mỉm cười.

 

– Ừ…cảm ơn An! – Nàng càng đỏ mặt hơn, mắt nhắm hẳn lại.

 

Lúc này phim lại bình thường như lúc đầu. Thầm nghĩ may mà mình không nhìn cái đoạn ghê nhất đấy, chứ nếu không tối nay tôi không dám đi ngủ mất. Thấy Ngọc vẫn cứ giữ chặt lấy tay tôi, tôi cười nói:

 

– Ngọc có sao không?

 

– Không, mình ổn! – Em ấy chưa hết sợ, nhưng vẫn tỏ vẻ không sao.

 

– Xạo quá, lúc này Ngọc chả hét lên là gì! – Tôi trêu.

 

– Ừa thì lúc nãy thôi, giờ…hết rồi! – Em ấy đỏ mặt ấp úng.

 

– Ừ thế thì bỏ tay mình ra được chưa? – Tôi cười, nhưng trong lòng vẫn muốn em ấy cứ nắm tay tôi như thế này.

 

– Ừ thì…chưa! – Em ấy cũng cười.

 

– Vậy hết giận nha, mình xin lỗi rồi đó!

 

– Ừ, được rồi!

 

Tôi chợt thấy vô cùng hạnh phúc trong lúc này, nhờ Trang mà hai đứa tôi làm lành với nhau. Tôi nhìn sang thì thấy Mai Trang vẫn đang nhắm chặt mắt lại, dù phim đã sắp hết. Tôi đập nhẹ vào vai nàng và nói:

 

– Trang ơi, mở mắt ra đi, hết phim rồi!

 

Nàng hơi hé mắt ra, định quay sang nói gì đó với tôi thì…

 

– AAAAAAA! – Tôi lại giật mình thêm lần nữa khi lần này cả hai người con gái bên cạnh đều sợ hãi hét lên, rồi hai người cứ túm chặt lấy tôi.

 

– Ây Ngọc nhẹ tay thôi!

 

– Kìa Trang, nắm tay mình chặt quá, au!

 

Kết quả của buổi đi chơi hôm ấy là tôi đau hết cả tay, nhưng trong lòng thì vui mừng phấn khởi vì hôm nay mình đã làm lành với người yêu.Lúc ra về, Trang và Ngọc có gật đầu chào nhau, nhưng mỗi cô nàng đều tỏ ra lạnh lùng với đối phương.

 

Nhưng lúc đó tôi không để ý nhiều, chỉ nghĩ rằng hai người không thích nhau, nhưng không hề biết nguyên nhân thực sự của chuyện này.

 

– An đi chơi với mình một lúc nha! – Ngọc nói sau khi chúng tôi đã ra khỏi rạp.

 

– Nhưng… trời đang mưa mà! – Tôi chưng hửng, vì trời đang mưa bụi, nhưng vẫn ướt như thường.

 

– Kệ, không sao, đi thôi! – Em ấy vừa cười vừa kéo tay tôi đi.

 

– Ừ thì đi! – Tôi mỉm cười.

 

Đi ngang qua Mai Trang, tôi gật đầu cười, ý như cảm ơn nàng.Nàng cười gượng gật đầu lại, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

 

Lúc đó tôi đang vui vì làm lành được với nên không biết được rằng, Mai Trang buồn bã nhìn tôi cười nói với Ngọc, rồi nàng lặng lẽ rơi nước mắt vì một người con trai vô tâm…

 

*******

 

Em Ngọc kéo tôi vào một cửa hàng ăn uống ở ngay cạnh rạp chiếu phim. Bước vào cửa tiệm, tôi hơi ngạc nhiên trước số lượng người ở trong cửa tiệm.Hôm nay tuy trời mưa nhưng trong cửa tiệm vẫn rất đông người, có khi đông hơn cả ngày thường. Hầu hết là các gia đình đi ăn, những đứa trẻ chạy chơi vòng vòng quanh mấy bàn ăn.

 

Tôi nhìn nhìn cái thực đơn, rồi chuyền sang cho em Ngọc gọi món. Thấy mấy ông anh cứ nhìn chằm chằm vào Ngọc, tôi cảm thấy hơi khó chịu.Kéo tay em ấy, tôi nói khẽ:

 

– Ngọc…chọn đi…người ta nhìn kìa!

 

– Kệ chứ…mình không sợ thì An sợ gì! – Nói rồi em Ngọc thản nhiên quay lại với cái thực đơn.

 

– Ừm! – Tôi cũng không dám nói gì nữa, đành quay sang gọi nước.

 

– Anh cho em hai pepsi loại lớn nhé!

 

– Ơ…à được…đợi anh tí! – Ông anh đang bán hàng cũng đang mải nhìn Ngọc, nghe thấy tôi gọi liền giật mình tỉnh lại.

Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, em ấy quyết định chọn cho chúng tôi hai suất KFC và pizza Ý loại lớn. Nhìn hai suất đồ ăn được bưng ra,tôi đồ chừng tối nay chắc không ăn được cơm mất.

 

Chúng tôi chọn một bàn ngay sát cửa sổ để tiện ngắm ra ngoài đường. Ngoài trời hình như mưa lên, những hạt mưa táp vào cửa kính, làm nhòe đi những hình ảnh bên ngoài. Tôi và em ấy ngồi xuống, tuy đói những tôi vẫn ăn từ tốn, không thể làm mất đi hình ảnh của mình trước mặt người yêu được. Em Ngọc cũng ăn chậm rãi, thính thoảng đưa mắt nhìn tôi tủm tỉm.

 

Lúc đầu tôi vờ như không thấy, nhưng một lúc sau thấy em ấy vẫn làm vậy, tôi thắc mắc:

 

– Ngọc…cười gì vậy?

 

– Nhìn An kìa…đói mà cứ làm bộ! – Em Ngọc cười tươi.

 

– Mình…đói đâu, bình thường mà! – Tôi ngượng ngập quay đi.

 

– Bình thường mà lúc nãy thấy cứ vội vã tìm hàng ăn thế? – Em ấy chơi đòn hiểm.

 

– Ờ thì…mình không thấy còn nơi đâu để đi nên…! – Tôi chống chế.

 

– Ai bảo, lát nữa mình ra biển nhé!

 

– Thôi…cho mình xin…trời mưa lạnh như vậy! – Tôi thiếu chút nữa thì ngã ngửa người ra đằng sau vì sốc.

 

– Có sao đâu? – Em ấy nhún vai.

 

– Tí nữa về hai đứa lại cảm lạnh, mệt lắm! – Tôi lắc đầu.

 

– An không muốn đi với mình phải không? – Em ấy chợt nghi ngờ hỏi lại tôi.

 

– Mình muốn lắm…nhưng đi đâu nó đỡ hơn không?

 

– Đi đâu là đi đâu?

 

– Ngọc…thích dầm mưa không? Tí nữa về không cầm ô! – Tự nhiên tôi lại đề nghị đúng cái tôi đang cần tránh, thật không hiểu nổi.

 

– Ừa…được đấy, mình nghe có vẻ tình cảm lắm! – Em ấy mỉm cười gật đầu.

 

– Vậy đi luôn nhé, mình còn về học bài! – Tôi nắm tay em ấy đứng dậy, vì cả hai chúng tôi đều đã ăn xong.

 

– Ừ, mình ra ngoài đợi, An ra luôn nhé! – Em ấy cầm túi sách và bước ra ngoài cửa, còn tôi lật đật lại chỗ quầy thanh toán tiền cho hai đứa.

 

Xong xuôi mọi việc, tôi đèo em ấy đi dưới mưa. Trời vẫn mưa không to, nhưng đủ làm cho tôi thấy lạnh. Tuy người run cầm cập nhưng tôi vẫn chưa dám về nhà ngay, vì sợ em Ngọc ngồi sau lại giận vì tôi bỏ về sớm.

 

– Thôi An ơi, cho mình về đi…lạnh lắm rùi! – Em ấy đập đập vai tôi.

 

– À ờ đây! – Tôi vội vàng chạy xe thật nhanh về nhà em ấy.

 

– Thôi chào An nha, hôm nay cũng vui lắm! Mình vào đây, cảm lạnh thì chết! – Như Ngọc nhìn tôi vẫy tay chào, rồi em ấy vội vàng đi vào trong.

 

Tôi đứng nhìn em ấy vào hẳn trong nhà rồi mới cho xe chạy đi, thầm nghĩ nếu tôi có bị cảm lạnh thì cũng vẫn vui, vì em ấy đã làm lành với tôi.

 

Hôm đó tôi không biết rằng…chính cái đêm đi chơi đó…đang làm ảnh hưởng đến tương lai mà tôi tưởng là sẽ hạnh phúc…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.