Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 15 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 15

Hôm sau, tôi lên thăm như lời hứa với nàng ngày hôm qua. Mai Trang vẫn đang ngủ, cũng đúng, giờ mới có 7h, nếu nàng không hẹn giờ này thì tôi đã chằng phải cố gắng dậy sớm vào một ngày nghỉ như thế này. Trời hôm nay nắng khá đẹp, gió thổi nhẹ có chút lành lạnh của buổi sớm.

 

Nàng ngủ trông như một chú mèo con, cuộn người vào chăn mà ngủ,tóc hơi xõa trước mặt, nhìn đáng yêu không thể tả. Tôi băn khoăn nghĩ liệu mình có sai lầm hay không khi không thể yêu một người con gái như nàng, nhưng do tình cảm của tôi dành cho Ngọc rất nhiều nên tôi cũng đành tặc lưỡi buông xuôi.

 

Ngồi mãi mà chưa thấy nàng thức dậy, tôi tự hỏi:

 

– Không biết có nên đánh thức nàng không nhỉ?

– Nàng đang ngủ ngon thế kia, mình cũng không nên làm gì, dù sao thì cũng còn sớm mà!

 

Nghĩ thế, tôi đứng dậy định bước ra ngoài cửa thì…

 

– Haizz, ngủ ngon quá! – Mai Trang đang ngồi trên giường, nàng nhìn quanh.

 

– Ơ thế Trang dậy rồi à? – Tôi ngạc nhiên quay lại.

 

– Ừa mình dậy từ nãy cơ! – Nàng hấp háy mắt.

 

– Thế sao mình đến Trang không nói gì? – Tôi chưng hửng.

 

– Hì, mình xem An có phá giấc ngủ của mình hay không ấy mà!– Nàng khúc khích cười.

 

– Chịu thua bạn luôn! – Tôi lắc đầu cười rồi ngồi xuống một cái ghế.

 

– Hì, rồi An còn phải chịu mình nhiều thứ lắm!

 

– Hở, có chuyện gì sắp diễn ra à?

 

– Mình không biết, rồi sẽ có!

 

– Có là có gì?

 

– Đến lúc đó rồi hẵng tính tiếp nha! – Trang nhăn mặt nhìn tôi.

 

– Ừ ừ rồi!

 

– Giờ làm gì đây ta? – Mai Trang lẩm bẩm.

 

– Làm gì bây giờ? – Tôi cũng thắc mắc.

 

– Không biết nữa, mình muốn làm nhiều thứ lắm! – Nàng cười.

 

– Nhiều…nhưng giờ thì sao?

 

– Mình không rõ nữa…!

 

– Trang cho mình biết điều mà bạn định nói hôm qua đi! – Tôi chợt nhớ ra liền nói luôn.

 

– An…thực sự muốn biết hở? – Nàng chợt đỏ mặt.

 

– Ừm mình muốn lắm chứ!

 

– Nhưng mình nói xong thì…bạn đừng bất ngờ nha!

 

– Chuyện gì ghê vậy? – Tôi tò mò.

 

– Bạn lại gần hơn đi! – Mai Trang khẽ nói.

 

– Ôi cần gì, có mỗi bọn mình trong phòng! – Tôi phất tay.

 

– Không, mình…không muốn nói to!

 

– Cứ nói bình thường là được, có gì đâu?

 

– Thôi, lại gần đi mà, mình ngượng muốn chết à!

 

Khi tôi đã ngồi ngay cạnh giường nàng, Mai Trang ghé sát tai tôi và nói:

 

– Mình…ly rồi! – Nàng thì thầm.

 

– Hở, ly là gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

 

Chợt tôi thấy một nét buồn thoáng qua gương mặt nàng. Rất nhanh sau đó, Mai Trang lại mỉm cười:

 

– Một ngày nào đó An sẽ hiểu, hì!

 

– Cho mình biết luôn đi mà! – Tôi thắc mắc.

 

– Không, An tự hiểu mới có ý nghĩa! – Nàng lắc đầu.

 

-….. – Tôi không nói gì nữa, nhưng vẫn không ngừng tự hỏi không biết ly là gì.

 

– Bọn mình ra ngoài chơi chút nha! – Mai Trang chợt đề nghị.

 

– Nhưng Trang đang bệnh mà? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Mình cảm thấy khoẻ rồi! – Nàng bước xuống sàn, nhưng hơi lảo đảo đảo một chút.

 

– Mình thấy không ổn! – Tôi đỡ nàng và nói.

 

– Không ổn…cũng phải ổn! – Nàng bướng bỉnh.

 

– Hơ…sức khỏe mà bạn coi vậy được à? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Ừ…với mình, nó bắt đầu giảm dần ý nghĩa! – Nàng nói một câu mà tôi chẳng hiểu gì cả.

 

– Sao lại giảm dần?

 

– An hỏi nhiều vậy, giờ hai đứa mình ra ngoài chơi được chưa? – Trang nhìn tôi chờ đợi.

 

– Ra ngoài làm gì giờ?

 

– Bây giờ mà…đi ăn…thì vui thật!

 

– Ăn ở đâu vậy? – Tôi hỏi.

 

– Ăn hàng…lâu rồi mình không đi!

 

– Nhưng bác sĩ không cho bạn ra ngoài đâu!

 

– Kệ, mình trốn viện một lát, chắc không sao đâu!

 

Tôi không biết có nên để nàng mạo hiểm trốn viện đi chơi hay không nữa. Thấy tôi có vẻ đăm chiêu, nàng kéo tay tôi năn nỉ:

 

– Đi mà, mấy ngày hôm nay mình toàn nằm một chỗ à!

 

– Ừm thôi được rồi! – Tôi đành nhìn ra ngoài cửa.

 

Ngó nghiêng xung quanh một hồi mà không thấy ai, tôi và nàng ra chỗ thang máy và đi xuống tầng. Trong lúc chờ đợi, Mai Trang có vẻ háo hức lắm.Mắt nàng lấp lánh, sáng lên trong một ngày mùa thu đẹp trời.

Ra bên ngoài rồi, nàng định vẫy một chiếc taxi đang chạy qua. Tôi nói nhỏ:

 

– Trang…không cần đâu…mình có xe đạp đang gửi ở đây mà!

 

– Hở thế à, sao không nói sớm? – Nàng quay sang nhìn tôi cười tươi.

 

– Bạn có hỏi đâu…! – Tôi cũng mỉm cười.

 

– Hì, thôi An lấy xe đi, nhanh nha, mình đợi!

 

– Ừ được! – Tôi chạy vội vào chỗ gửi xe, gửi ông bảo vệ véxe rồi nhảy lên xe phóng một mạch ra chỗ nàng đứng.

 

Đỡ nàng ngồi lên xe cho an toàn, nàng mới ốm dậy ngồi có khi không vững, nhỡ đang đi có chuyện gì xảy ra thì không ổn, tôi chạy xe từ từ ra quán ăn gần đó.

 

Giờ mới sáng sớm nhưng quán khá đông khách. Nàng kéo tay tôi đi sâu vào trong, chọn một cái bàn ngồi cạnh cửa. Nói thật tôi ít khi đi ăn ngoài đường nên cảm thấy hơi khó chịu một chút với không khí ở đây. Nhưng Mai Trang thì thản nhiên như không, mặc dù hầu hết người ngồi ăn đều quay sang nhìn hai chúng tôi mà bình phẩm này nọ.

 

Thấy tôi nhăn mặt, nàng hồn nhiên hỏi:

 

– An…sao mặt nhăn nhó vậy?

 

– Mình…không thích ăn ở đây lắm, với lại mọi người…!

 

– An không quen chứ gì, hì, mình thấy bình thường mà!

 

– Đấy là Trang quen rồi!

 

– Mình mới ra ăn hàng lần thứ ba thôi mà!

 

– Vậy à, vậy mấy lần trước bạn đi với ai?

 

– Lần đầu tiên mình ra với bố mẹ…lần thứ hai thì…mình ăn một mình! – Nàng ngập ngừng nói.

 

– Ừm vậy…thôi ăn đi Trang! – Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn nên định nói sang chuyện khác. Nhưng thấy phục vụ đã mang đồ ăn ra, tôi đành tạm dừng cuộc nói chuyện.

 

– Ừm…An cũng ăn đi! – Nàng mỉm cười.

 

Chúng tôi ăn phở ở ngoài hàng. Công nhận ở đây nấu cũng được,tuy không bằng ở nhà nhưng dù sao cũng khá hơn mấy hàng ăn hồi trước tôi ăn.Hai đứa cắm cúi ăn mà không nói gì nữa. Ăn xong, đến phiên trả tiền, tôi định dành trả hết nhưng nàng gạt đi, hai đứa lại có dịp dành nhau trả tiền ăn.

 

Thấy mọi người xung quanh đang nhìn chúng tôi cười, tôi đành chia đôi mỗi đứa một nửa,tuy trong lòng vẫn không vui.

 

Rời khỏi hàng ăn, nàng kéo tôi ra công viên gần đấy. Và cuộc dạo chơi của chúng tôi bắt đầu…

 

Hai đứa ra chỗ bán kem, nhìn tôi cười tươi:

 

– Bọn mình ăn kem nha!

 

– Mình không thích ăn lúc này lắm! – Tôi lắc đầu.

 

– Thế… mình ăn một mình vậy! – Nàng nói.

 

– Thôi Trang mới ốm dậy, ăn làm gì? – Tôi lại lắc đầu, nhưng tự nhiên thấy nàng cụp mắt xuống nhìn tội lắm nên tôi đành nói tiếp.

 

– À thôi bọn mình cùng ăn đi! Bạn thích vị gì?

 

– Mình…vani nha! – Nàng tươi tỉnh trở lại.

 

– Hở…không lấy sôcôla à? – Tôi thực tình thấy vị sôcôla ngon hơn.

 

– Sôcôla đắng lắm, mình không thích! – Trang lắc đầu.

 

– Ừm thế cho con 2 vani nha cô! – Nói rồi tôi lấy hai kem ốc quế, trả tiền rồi vừa đi vừa ăn kem.

 

Chúng tôi ra gần hồ. Gió thổi rất mát nhưng làm chảy kem nhanh, khiến hai đứa phải đứng nấp vào một cái cây khá to. Nàng vừa ăn vừa đưa mắt nhìn ra hồ, ngắm nghía một lát rồi đề nghị:

 

– Bọn mình ăn xong đi chơi trò gì nha!

 

– Trò gì…là trò gì?

 

– Trò mạo hiểm này, đạp vịt này, hay gì cũng được!

 

– Đạp vịt à? Bạn vừa mới ốm dậy chơi nhỡ ngã xuống nước thì sao?

 

– Thì…mình chơi trò khác vậy!

 

– Mình…bạn chơi đi, mình ngồi xem cũng được! – Tôi chối khéo, vì không thích mấy trò chơi ở đây.

 

– Thôi, ai lại thế! – Mai Trang bĩu môi.

 

– Thôi mình đi dạo quanh một lát đây, bạn cứ đi đâu cũng được,nhớ đừng có xuống nước đấy nhé! Một lát nữa bọn mình về! – Tôi dặn nàng trước.

 

– Ừm nhớ rồi anh hai! – Nàng lè lưỡi trêu.

 

Tôi mỉm cười trước sự hồn nhiên trẻ con của nàng rồi bước ra con đường dạo quanh các vườn hoa. Không khí buổi sớm khá trong lành. Nhiều người còn đang tập thể dục. Chợt thấy một đứa con gái chạy ở đằng xa, nhìn trông khá giống Như Ngọc. Nhưng tôi thầm nghĩ giờ này mọi khi là em ấy đang nằm ngủ, sao hôm nay lại đi tập thể dục đột xuất được.

 

Nghĩ thế nên tôi cứ thản nhiên đi tiếp, chợt có tiếng gọi:

 

– An à? Sáng sớm bạn ra đây làm gì!

 

Đến lúc này tôi mới giật mình nhận ra hóa ra đúng là Ngọc rồi.Tôi vội đáp:

 

– À…chào Ngọc, mình…đi dạo chút ấy mà!

 

– Thế à? – Em ấy chạy lại gần chỗ tôi đang đứng.

 

– Ừm! – Tôi khẳng định, đồng thời lo lắng sợ em ấy lại gặp Trang ở đây.

 

– Thế đi cùng mình nhé! – Rồi không cần đồng ý, em ấy nắm tay tôi kéo đi.

 

– Sao hôm nay Ngọc lại ra đây vậy? – Tôi tranh thủ hỏi lúc hai đứa đang dạo quanh công viên.

 

– Bộ có việc gì thì mình mới được ra đây sao? – Em ấy cười.

 

– Ừm, tự dưng thấy Ngọc chăm đột xuất nên mình nghi ngờ đấy!

 

– Không tin mình thường dậy sớm tập thể dục à! – Ngọc nhíu mày hỏi tôi.

 

– Không, mình không tin! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

 

– Không tin thì thôi, chả cần! – Em ấy dỗi bỏ đi trước.

 

– Thôi nào, có gì đâu mà giận! – Tôi gãi đầu cười.

 

– Mà dạo này An đi đâu mà không thấy có ở nhà vậy? Hôm trước mình qua nhà An chả thấy đâu? – Em Ngọc quay sang hỏi.

 

– Ừ thì…mình có một số việc cần giải quyết ấy mà! – Tôi không nhắc đến việc tôi đi thăm nàng.

 

– Mà sao…ở nhà An có cô bé trông xinh thế! Em nào vậy? –Em ấy nhỏ giọng đi, nhưng trong đó có chút khó chịu.

 

– À là…cô nhóc thuê nhà mình ấy mà! – Tôi đáp.

 

– Được bao lâu rồi?

 

– Khoảng…vài tuần thôi mà!

 

– Anh cứ cẩn thận đấy, léng phéng cô nào chết với tôi! – Ngọc cảnh cáo.

 

– Yên tâm, không có đâu! – Tôi mạnh mồm khẳng định.

 

 

Không hiểu sao ngay đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng Mai Trang đang gọi tôi ở đằng sau:

 

– An ơi!

 

Lúc đó tôi như chết đứng luôn, không thể nói được câu nào…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.