Ngọc Linh quay lại nhìn tôi, bằng một ánh mắt khá là khó hiểu, nhưng cũng đủ khiến tôi hơi rợn người. Rồi em quay người, và tiếp tục bước đi. Tôi có lẽ đã thoáng thấy em mỉm cười.
– Ánh mắt đó là sao? – Tôi thầm thắc mắc.
Và trở lại vấn đề đáng quan tâm ngay lúc này, tôi vẫn chưa biết mình nên mặc cái gì đi. Bình thường đi chơi tôi cũng không để ý nhiều lắm, nhưng lần này là đi dự “prom”, mà lại đi với con gái nên càng phải để tâm.
Tôi tìm sự trợ giúp từ em Huyền. Sau một hồi nghe em ba hoa đủ thứ về thời trang và cách ăn mặc, tôi thở dài nhét tờ giấy ghi chi chít những địa điểm bán quần áo giá phải chăng và đẹp mà em ấy tư vấn vào túi áo, dự định chiều nay qua đó xem sao.
Dạo này trường tôi đang sửa chữa lại khu vệ sinh, đồng thời dự định cải tạo khu hiệu bộ nên cơ bản là giờ học lúc nào cũng khá ồn bởi tiếng công trường. Tuy nhiên nó không ảnh hưởng nhiều lắm đến việc học tập.
Có hôm đang ngồi học, tôi đang tập trung nhìn ra cửa sổ thì “Uỳnh” một phát, cảm giác rung chuyển ngay dưới chân. Tôi có cảm giác hơi bị xô đi về phía trước.
– Có chuyện gì vậy? – Mấy đứa lớp tôi nhốn nháo cả lên, tôi nghe có tiếng hét của mấy đứa con gái lớp khác.
– Cầu trời không sập hôm nay! – Thằng ngồi cùng bàn mà tôi chẳng nhớ tên lẩm bẩm.
– Mày nghĩ xem, trường mà sập thì mình chịu một đống bàn ghế từ tầng trên xuống! – Thằng Hùng kéo vai tôi.
– Ờ! – Tôi không quan tâm lắm.
– Tao trốn trước đây…! – Có tiếng đất đá rơi từ trên cao xuống, ông Huy ngồi sau vội chui xuống gầm bàn.
Tôi tính nắm đầu nó kéo lên thì một bàn tay khác hơi níu tay tôi lại. Huyền Linh đang hơi run, em ấy thì thầm.
– Nếu mà trường mà sập thì sao? – Em ấy lo lắng.
– Yên tâm, không sập đâu! – Tôi vỗ nhẹ lên tay em ấy trấn an.
– Ừ…mà có An ở đây mình cũng yên tâm hơn! – Em nói rồi vội vàng cắm đầu vào quyển sách, tôi có thể thấy em đang khá ngượng.
Tôi định trêu em ấy một chút cho thoải mái thì chợt nhớ ra mình đang có việc cần nhờ em ấy tư vấn.
– Linh biết chỗ nào bán đồ nam đẹp mà rẻ không?
– Mình biết vài chỗ…mà tính tân trang à? Nhìn cậu thế này cũng được rồi mà! – Em nhìn tôi một lượt.
– Không…mình có việc riêng! – Tôi xua tay, có lẽ không nên nói về vụ kia với em Linh này.
– Chỗ đó cũng tốt lắm, rảnh thì chiều mình dẫn đi! – Em ấy lơ đễnh vuốt tóc.
– Ừ…nhờ cậu đấy! – Tôi gật đầu.
Thế là tạm giải quyết xong chỗ đi mua quần áo. Chiều hôm đó, tôi với Linh dắt nhau đến chỗ em ấy hẹn. Nhìn cửa hàng là tôi biết nó không hề rẻ một chút nào, thế nhưng ngó qua một chút cũng không sao.
Lòng vòng qua chục gian treo quần áo, Linh đòi tôi phải thử đến chục bộ mà em ấy tìm được, đến nỗi mấy chị nhân viên tưởng chúng tôi là người yêu của nhau.
– Chà…cậu trai này có người yêu chu đáo ghê! – Một chị trêu tôi.
– Hihi! – Linh cười tươi nhất có thể, em ấy có vẻ vui thật.
Còn tôi thì không thấy vui một chút nào, mệt là đằng khác. Việc cứ phải thay ra thay vào khiến tôi không đủ kiên nhẫn nữa.
– Hay lấy tạm một bộ đi! – Tôi ngán ngẩm nhìn cái áo trên tay trước khi đưa nó cho em “người yêu” đi cùng.
– Không được, mình ở đây để tìm bộ nào hợp nhất với cậu! – Huyền Linh lắc đầu, tay treo lại cái áo tôi vừa thử xong.
Tôi không phàn nàn, em ấy đã giúp tôi hết sức rồi thì tôi cũng nên trân trọng điều đó. Trong lúc đi tha thẩn nhìn quanh đợi em Linh thử đồ, tôi tình cờ thấy Ngọc Linh đang lựa đồ ở chỗ cách tôi một đoạn.
Hơi ngạc nhiên, nhưng lúc tôi tính đến chào em ấy một cái thì bạn của nàng xuất hiện ở phía sau, tay cầm theo một cái áo giơ ra cho em ấy xem.
– Này, thử cái này đi! – Cả hai bọn họ đều không thấy tôi.
– Không được, mình cần một cái hợp với bộ đồ! – Em lắc đầu.
– Để mình tìm xem có cái khác không? – Ông bạn kia vội đi mất hút.
Huyền Linh chạy đến khoác tay tôi, cười tươi.
– Mình mặc bộ này thế nào, hợp đúng không?
– À thì…! – Tôi chưa kịp nhìn em ấy thì Ngọc Linh ngẩng đầu lên và trông thấy bọn tôi đang “dính” lấy nhau.
Ánh mắt nàng có chút ngạc nhiên, rồi thấy em Huyền Linh đang khoác tay tôi thân mật, cô nàng quay đi, bỏ luôn cái áo đang xem lại…