Sáng hôm sau, tôi nằm lăn lóc trên giường muộn hơn mọi khi một lát rồi mới dậy. Hôm nay chẳng có việc gì làm, tôi lại đang rảnh nên đành mở máy và làm vài trận game cho thoải mái. Đang đánh, tự dưng điện thoại tôi reo, là thằng Hùng.
– Sao? Có chuyện gì? – Tôi nhấc máy.
– Mày ạ…! – Thế là nó bắt đầu kể lể về buổi tối hôm qua, nào là nó đưa em My đi những đâu, rồi ăn gì, rồi đi dạo ở đâu… Tất tần tật mọi thứ về buổi hẹn của hai đứa. Xong nó chốt một câu.
– Hôm qua thành công mày ạ! Nhưng mà em nó đang suy nghĩ! – Nó hào hứng.
Mới được chưa đầy một tuần mà hai đứa nó đã định yêu nhau rồi sao? Nhanh quá nhỉ.
– Ờ thế chúc mừng mày! – Tôi ậm ừ, tay vẫn đánh phím.
– Chiều gặp…tao cần hỏi mày mấy thứ! – Xong nó cúp máy luôn, tôi tắt rồi đặt cái điện thoại lên bàn, tắt game đi và ra ngoài hóng gió.
Khung cảnh thơ mộng và bình yên làm sao. Thi thoảng, có vài đứa học sinh chạy xe qua nhà tôi, nhìn mấy đứa luồn lách giữa dòng người đông đúc mà tôi cũng thấy phục, mình mà đi loạng qoạng thì có ngày nằm gầm xe.
– Không biết cô nàng ra sao rồi nhỉ? – Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu tôi, nhanh đến nỗi tôi giật mình không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến Ngọc Linh.
– Chắc là ấn tượng thôi! – Tôi xua hình ảnh của em trong đầu tôi rồi bỏ vào trong.
Chiều hôm đó đến lớp, việc đầu tiên của tôi là…bị thằng bạn kéo ra góc rồi hỏi han đủ thứ về tôi, sau đó nó mới nhờ tôi tư vấn thêm.
– Hai chúng mày yêu nhau hả? – Con bạn Nhung của tôi lên tiếng, con bé nổi tiếng trong trường vì thành tích học tập cũng như hoạt động đoàn, không một chương trình văn nghệ nào không có nó tham gia, mà nó rất có cá tính.
– Ờ chuẩn rồi! – Thằng Hùng ghì đầu tôi xuống, tôi bực mình đẩy nó ra.
– Điên…loại mày ai thèm yêu! Phải không nhỉ? – Tôi khoác vai Nhung nhìn nó cười.
– Chuẩn, like! – Nó cười cười giơ tay làm dấu “like”.
– Chuẩn không Hằng? – Tôi kéo “cô em gái” của mình đang xách cặp về chỗ lại rồi bắt chước khoác vai và kéo em ấy lại gần.
– Chuẩn gì cơ? – Em nó ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, tự dưng vừa đến lớp đã bị tôi kéo cổ lại.
Sau một phút trở thành bad guy chính hiệu với hai cô nàng sát hai bên, tôi thả họ ra rồi kéo thằng Hùng ra khỏi lớp để tán chuyện. Vừa khoác vai thằng này đi ra, tôi gặp thằng Dũng từ ngoài bước vào, trông có vẻ không vui lắm.
Đúng như tôi dự đoán, vừa bước ra khỏi cửa lớp, tôi đã thấy Ngọc Linh đang khoanh tay đứng tựa người vào tường, mặt lạnh tanh, nhưng cũng thoáng buồn. Thấy tôi, cô nàng chợt đỏ bừng mặt, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn tôi. Chắc em ấy nhớ lại chuyện hôm qua nên ngượng. Tôi cũng không nói gì, kéo thằng Hùng đang mải ngắm người đẹp nên đơ như tượng ở giữa đường.
– Ai vậy…hot girl của trường à? – Nó ngơ ngáo như em ấy.
– Chắc thế! – Tôi thờ ơ đáp.
– Anh An, anh Hùng! – Ngọc My từ đâu chạy ra chỗ chúng tôi đang đứng, lại gần ôm tôi một lúc cho ấm rồi quay sang mỉm cười với thằng Hùng.
Tính em nó cũng thoải mái, thích là ôm ấp nhau suốt ngày được, ôm đến phát chán thì thôi. Nhưng tất nhiên không phải ai em nó cũng chịu ôm, chỉ có những đứa bạn thân thôi. Tôi chắc là ngoại lệ.
– Hai đứa hẹn nhau ra đây à? – Tôi nhìn thằng Hùng nghi ngờ, gì chứ ông dại gái này thì chắc thế rồi.
– Ừ…! – Nó gãi đầu bối rối, tôi chắc là nó đang mải ngắm Ngọc Linh thì em My xuất hiện cắt ngang dòng cảm xúc.
– Thế hai đứa nói chuyện đi, tao phải…! – Tôi định sang hỏi thăm cô nàng một chút thì em Huyền Linh lớp tôi từ dưới cầu thang chạy lên, quấn khăn kín mít vì sợ lạnh, chạy ngay lại ôm tôi. Tôi là gối ôm hay sao vậy trời?
– Ấm quá, cảm ơn nhé! – Em ấy thở ra một hơi, tươi cười nhin tôi rồi bỏ vào trong lớp.
– Hôm nay đến sớm nhỉ? – Tôi hỏi vu vơ, em ấy quay sang chào thằng Hùng và em My đang đứng ngay cạnh tôi.
– Ừ…hôm nay mình có việc! – Huyền Linh gật đầu rồi nhanh chóng đi vào trong, và thằng Dũng từ trong đi ra ngay sau đó, mặt có vẻ đăm chiêu tiến về phía cô nàng.
Tôi quay qua, vừa thoáng thấy cô nàng trông có vẻ như đang bối rối với tờ giấy đang cầm bị vò nát một cách thảm hại trên tay.
– Sao vậy? – Thằng Dũng nhìn thấy.
– Không có gì…! – Cô nàng vội vàng nhét tờ giấy lại vào túi áo.
– Tờ giấy, sao cậu lại vò…? – Thằng này vẫn ngơ ngác.
– Đừng hỏi nữa! – Cô nàng lạnh lùng cắt ngang rồi vội vàng bỏ đi, thằng Dũng liếc quanh thấy tôi, không nói gì, bỏ đi theo em ấy.
Dạo này nó có vẻ ít nguy hiểm hơn trước, và không còn quan tâm đến tôi như lúc đầu, cũng là cái may, chắc là bận cưa đổ cô nàng nên không còn tâm trí cho việc hạ tôi nữa. Mọi thứ dường như đã trở lại với quỹ đạo vốn có của nó.
Tôi đứng ngó nghiêng một lát, nhìn quanh, mỉm cười chào My, vỗ vai thằng Hùng và khoác vai em Linh đi vào trong.
Cuộc sống…đôi khi cũng có những lúc bình yên như vậy…
***
– Trời, cái này mà không làm được hả? – Tôi thở dài buông bút, còn cô nàng ngồi đối diện tôi thì ném cái bút văng ra xa.
– Tôi không hiểu…! – Em ấy xị mặt xuống.
Chúng tôi đang ngồi trong một quán cafe yên tĩnh, với không gian rộng và thưa khách. Nơi đây thích hợp để học chung hơn là ở nhà tôi, vốn đã không gần nhà cô nàng mà lại khá bất tiện, dì tôi thấy tôi đưa em ấy về là thể nào cũng có chuyện với bố mẹ tôi.
Đến nay, chúng tôi đã học với nhau được ba buổi. Hai buổi đầu, cô nàng còn mặt lạnh tanh, ít khi hỏi gì và nếu không làm được bài thì cũng không bộc lộ gì. Nhưng đến buổi hôm nay thì nàng có vẻ bộc lộ nhiều hơn, nhăn nhó khi không làm được bài, và khẽ mỉm cười khi làm đúng một bài nào đó.
Tôi thích em ấy thế này hơn, không quá lạnh lùng xa cách, không quá vồ vập, mà vẫn luôn quyến rũ. Tôi nhướn mày khiêu khích.
– Chịu khó động não đi, tôi cũng phải nghĩ chứ tự dưng giải được đâu?
– Hứ…! – Nàng nhăn nhó đi nhặt lại cái bút rồi ngồi làm tiếp.
Cô nàng chẳng dám sai tôi làm việc gì, nếu là đứa khác chắc là đã mệt phờ vì phải chạy đi nhặt bút, bê nước, làm đủ mọi việc cho em nó, có lẽ vì thấy tôi hổ báo hay cứng rắn quá nên chắc là hơi sợ.
Không hiểu sao cảm giác quen thuộc nó vẫn luôn xuất hiện khi tôi ở cạnh cô nàng, làm tôi phải cố gắng kiềm chế để không lao vào ôm chầm lấy, vì nhớ người yêu tôi và vì nhiều lí do tôi không biết nữa.
Có lẽ cần phải tìm hiểu thêm…
– Này…! – Cô nàng khua tay trước mặt tôi.
– Gì? – Tôi hơi giật mình.
– Tư dưng lại ngồi đần ra thế? – Em buông bút xuống, tháo chiếc khăn đang choàng trên cổ và đặt nó lên bàn.
– À…không có gì! – Tôi lắc đầu, tiếp tục làm bài.
– Này…tôi nhờ cậu một việc, được không…? – Cô nàng nhìn tôi, đắn đo một hồi.
– Việc gì…? – Tôi hỏi lại.
– Mai đi xem đồ với tôi! – Em ấy không nhìn tôi nữa.
– Hả…sao rủ tôi…! – Tôi ngạc nhiên.
– Tôi…tôi không tin ai lắm, ngoại trừ cậu! – Ngọc Linh cắn môi một hồi, rồi đỏ mặt đáp.
– Ủa…tại sao, tôi có gì đặc biệt hả? – Tôi thích thú hỏi lại, xem ra cô nàng đã bị tôi hấp dẫn rồi.
– Đừng hỏi…mai có đi với tôi không? – Cô nàng lấy khăn chùm lên mặt, để hở mỗi đôi mắt.
– Ok, tôi sẽ suy nghĩ…! – Tôi đứng dậy, thanh toán rồi cất sách vở vào cặp.
– Ừ…hẹn gặp lại…! – Em nhìn tôi một hồi, gật đầu rồi bỏ đi nhanh chóng…
Cuộc chơi của chúng tôi, sắp bắt đầu….