Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 140 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 140

– Giờ này à? – Tôi ngó đồng hồ, cũng gần 5h rồi chứ còn sớm gì đâu.

– Ừ, phải đi chơi muộn một chút mà! – Giọng nói vui vẻ của em ấy vang lên sau cánh cửa.

Tôi không chắc là em ấy còn vui được bao lâu nếu biết là cô nàng Ngọc Linh đang ở trong nhà tôi vào lúc này. Tôi không muốn để em ấy biết, không cô nàng lại buồn thì cũng mệt. Quay sang nhìn Ngọc Linh, tôi thì thầm.

– Cậu…lên trên gác một chút được không, tôi phải tiếp bạn!

– Bạn cậu thì cậu cứ tiếp, có liên quan gì đến tôi không? – Cô nàng nhướn mày.

– Không phải, tôi không muốn bị làm phiền nếu như em ấy biết cậu đang ở trong nhà tôi! – Tôi thở dài lắc đầu.

– An ơi…làm gì mà lâu thế? – Em Linh đang đập cửa ầm ầm bên ngoài.

– Giúp tôi đi! – Tôi chán nản đáp, nếu cô nàng cứ khăng khăng đòi ra thì tôi cũng chẳng có cách nào mà ngăn được.

– Thôi được…! – Nàng cầm túi xách rồi lò dò đi lên cầu thang, đợi đến khi cô nàng đã khuất hẳn ở tầng trên tôi mới ra mở cửa.

– Cậu làm gì lâu vậy, mình đứng ngoài này lạnh gần chết! – Em Huyền Linh nhăn nhó nhìn tôi, rồi vội vàng chui vào trong nhà tôi.

– À…mình đang bận thu dọn lại nhà cửa chút! – Tôi hơi bối rối một chút, em ấy ăn mặc như đang chuẩn bị đi chơi với người yêu vậy, trang điểm khá xinh xắn.

– Có ai đang ở trong nhà à? – Không biết bằng cách nào mà em nó lại biết được, lạ thật.

– Ừm…có ông anh họ, mà ông ấy đi ngủ rồi! – Tôi bịa đại, giờ mà chối thì cũng không qua mắt được em ấy, rồi vội đưa tay ngăn lại khi em ấy có ý định lên lầu. Ông anh họ tôi giờ chắc đang đi chơi với người yêu rồi.

– Thế à…! An đi chơi đi, ở nhà mãi chán lắm! – Em ấy quay sang năn nỉ tôi, kéo kéo tôi tay nhìn đáng yêu lắm, nếu là hồi trước thì chắc tôi đổ lâu rồi.

– Rồi, đợi ở ngoài đi, mình lên chuẩn bị đã! – Tôi nói rồi phóng vội lên trên lầu, không biết cô nàng có mò vào phòng tôi không, tôi quên chưa khóa cửa phòng.

Lên đến trên tầng, tôi ngó nghiêng vào phòng thì y như rằng đã thấy cô nàng đang cầm một bức ảnh và nhìn chằm chằm vào nó. Tôi không thích ai đụng vào những kỉ vật của tôi, thế nên tôi lại gần, giật lấy cái ảnh trên tay Ngọc Linh và đặt lại vị trí cũ.

– Sao cậu lại để ảnh tôi trong đó? – Cô nàng ngỡ ngàng nhìn tôi.

– Không phải cậu đâu, đừng bận tâm! – Tôi nhún vai, kéo tay cô nàng ra khỏi phòng tôi.

– Rõ ràng là tôi, không phải tôi thì là ai…? – Nàng vùng tay ra, nhìn tôi lạnh lùng, xa cách như thể tôi vừa làm chuyện gì đó không phải.

– Lúc khác tôi giải thích, giờ tôi phải đi đã, lát nữa cậu tự đi bộ về đi! – Tôi lạnh lùng nói rồi bỏ xuống lầu, mặc cho cô nàng đang ngơ ngác đằng sau.

– Cậu…nhà tôi xa đây lắm…tôi không đi được…! – Ngọc Linh khẽ ấp úng.

– Thì bắt xe bus về, không thì đi taxi đi! – Tôi gằn giọng, chẳng hiểu sao tôi lại thấy bực bội khi cô nàng chạm vào bức ảnh “dường như” là của bản thân cô ấy nhỉ.

– Ơ…! – Chẳng nghe cô ấy nói thêm, tôi kéo cô ấy ra khỏi nhà, đóng sập cửa lại rồi quay lưng bỏ đi, mặc cho cô nàng đứng một mình trước cửa nhà tôi.

– An…! Lên xe đi! – Em Huyền Linh đang ngồi ngay chỗ lái của tôi, đập đập vào yên sau và nhìn tôi cười.

– Đi được không đấy? – Tôi đang bực mà trông bộ dạng đáng yêu của em ấy cũng phải phì cười.

– Yên tâm, mình vẫn đi suốt! – Linh nháy mắt một cái, tôi cười rồi gạt em ấy ra và nhảy lên, ai đời lại để con gái đèo bao giờ.

Đi ngang qua Ngọc Linh, tôi thấy em ấy mặt lanh tanh chẳng chút cảm xúc nào, cũng tốt thôi, dù gì thì tôi cũng không muốn chuyện giữa tôi và em ấy tiến triển thêm, như hôm nay là quá đủ rồi.

Nhưng tránh được nàng, thì lại vướng phải em Huyền Linh. Dường như em ấy biết hôm nay là Valentine nên cố tình rủ tôi đi chơi đây. Cơ mà tôi cũng tỉnh, đi có một lát rồi lấy lí do cần đưa người nhà về để đẩy em ấy về nhà trước, mặc cho bộ mặt nhăn nhó khó coi của em ấy dành cho tôi khi mà buổi đi chơi bị cắt ngang giữa chừng.

Phóng xe trên đường một mình, tôi đưa mắt ngắm hai bên đường phố. Ban đêm thật đẹp, không khí lành lạnh phù hợp với ngày lễ cho các cặp đôi này, từng chiếc xe với những chàng trai cô gái đùa nhau trên xe cứ phóng vèo qua tôi rồi biến mất, để lại tôi với một nỗi cô đơn khó tả.

Ừ…nếu có Mai Trang ở đây thì tốt…

Thử tưởng tượng trong cái tiết trời như hôm nay, đẹp, không có mưa, lạnh một chút, tôi với nàng chỉ đơn giản là nắm tay nhau đi trên đường, thì tuyệt biết bao.

Đáng tiếc, đó chỉ là mơ ước…

Tôi phóng xe qua trạm xe buýt, chợt thấy một ai đó giống nàng đang ngồi gà gật ở đó. Lúc đầu tôi tưởng mình nhìn nhầm, hoặc mình đang nhớ nàng quá nên nhìn gà hóa quốc, nhưng sau một hồi định thần, tôi dừng xe lại và biết là mình không nhầm. Tuy nhiên, đó là Ngọc Linh.

Đêm hôm thế này, con gái lại một thân một mình về, tự dưng tôi lại cảm thấy hơi có lỗi với em ấy, dù gì nhà em ấy cũng khá xa, mà muộn rồi nhưng em ấy vẫn chưa về, không hiểu do ngủ quên nên không bắt được xe hay không.

Tôi nhẹ nhàng lại gần đánh thức em ấy dậy, có gì còn đèo em ấy về luôn. Nhưng trước khi kịp chạm vào em ấy, tôi chợt khựng lại. Khuôn mặt đó…tôi đã ngắm nhìn nó rất nhiều, và từ rất lâu rồi… Giờ đây, tôi lại được gặp một người như vậy… Quả thực, khá bối rối.

– Ai vậy…? – Giọng nói ngái ngủ của em ấy vang lên, mắt nhắm mắt mở nhìn tôi.

– An đây, cậu định ngủ luôn ngoài trời hả? – Tôi chọc.

– Hả…gì? Mấy giờ rồi? – Cô nàng vội vàng bật điện thoại lên xem, đã hơn 7h tối.

– Sao cậu ở đây? Tưởng bận đi chơi với bạn gái mà? – Nàng nhìn tôi châm chọc một cách lạnh lùng.

– Cậu ấy chỉ là bạn tôi thôi! – Tôi nhún vai đáp.

– …! – Cô nàng im lặng không nói gì, nhìn quanh quất như đang tìm kiếm cái xe bus đến đón.

– Cậu chắc đợi lâu rồi, lên đi tôi đèo về! – Tôi quay người ra xe.

– Tưởng cậu không muốn đèo tôi cơ mà? – Ngọc Linh nhếch mép cười lạnh.

– Cậu còn ý kiến nữa là tôi mặc cậu ở đây đấy! – Tôi lườm em ấy một cái.

– Tôi chẳng quan tâm! – Cô nàng hếch mũi lên thách thức.

– Nghe nói xung quanh đây nhiều cướp lắm, nhất là con gái dễ bị cướp! – Tôi nhún vai lắc đầu bỏ đi.

– Tôi chẳng sợ! – Nào ngờ cô nàng đáp một cách cứng rắn.

Có khi nào cô nàng biết võ không nhỉ. Có thể lắm. Thế nên tôi giả vờ tiếc nuối.

– Chắc cậu cân được ba bốn thằng một lúc rồi, thôi mình về! – Tôi nhảy lên xe định phóng đi, và trong chớp mắt, cô nàng đã đứng ngay cạnh tôi.

– Cho tôi về nhờ được không? – Khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

– Sao…tưởng cân được hết mà? – Tôi chọc.

Ngọc Linh lắc đầu không nói gì rồi nhanh chóng nhảy lên sau xe tôi ngồi.

– Hơ…tự nhiên như không ấy nhỉ? – Tôi nhướn mày quay lại đằng sau.

– Chứ cần phải xin phép cậu nữa à? – Cô nàng nhăn nhó.

– Không, ít ra cũng phải từ từ chứ! – Tôi phóng xe đi.

– Lắm chuyện! – Ngọc Linh lẩm bẩm.

Hai chúng tôi đi trên đường, thỉnh thoảng có vài thằng đi qua quay lại nhìn cô gái ngồi ngay sau tôi khiến tôi hơi bực một chút. Nhưng nghĩ lại thì nàng chẳng phải là gì của tôi nên tôi đành im lặng mà cho qua, chỉ phóng xe nhanh hơn một chút.

– Này…dừng lại ở đây chút đi…! – Giọng nói của em Linh vang lên sau lưng tôi, có vẻ buồn.

– Chỗ này à? – Chúng tôi dừng ngay ở chỗ một hồ nước rộng, khá tối.

– Ừm! – Cô nàng gật đầu.

Tôi dừng xe lại, phóng lên vỉa hè và dừng lại cạnh một cái ghế đá. Ngọc Linh chậm rãi trèo khỏi xe, từ từ bước lại gần thảm cỏ và ngồi xuống, im lặng. Nhìn em ấy như vậy, chợt tôi nhớ đến tối hôm thăm quan.

Chẳng lẽ em ấy lại nhớ người yêu hay sao, mà sao em ấy lại ra những chỗ tối om như thế này mà ngồi một mình nhỉ. Mà người yêu của em ấy là ai, và người đó ở đâu, sao lại để cô gái ra đây một mình hằng đêm thế này.

Rồi bất chợt, em ấy bật khóc…

Nàng chỉ khóc nhỏ, không khóc òa, chỉ thổn thức. Tôi từ từ lại gần, ngồi xuống ngay cạnh em ấy. Đặt tay lên vai em ấy, tôi nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Dù tôi chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra hay cô nàng khóc thì có liên quan gì đến mình không nhưng giờ đây, đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là an ủi người con gái đang khóc ngay cạnh tôi lúc này.

Một lát sau, khi cô nàng đã nín, tôi mới nhẹ nhàng hỏi.

– Đỡ hơn chưa?

– …! – Ngọc Linh chỉ im lặng, nhưng dưới chút ánh sáng le lói của đèn đường, tôi thấy em ấy đang đỏ mặt.

– Thôi…đứng dậy đi, về thôi! – Tôi đứng dậy rồi bỏ ra phía xe.

– Ưm…! – Cô nàng lặng lẽ đi theo tôi.

Trên đường về nhà em ấy, hai chúng tôi chỉ im lặng, không ai nói với ai câu nào, y như lúc đầu. Chỉ khác, giờ đầu tôi đang suy nghĩ rất nhiều về mọi thứ, về em ấy, về người bí ẩn nào đó mà em ấy đang khóc vì người ấy, và…về tôi.

Đưa em ấy về nhà, kết thúc một ngày Valentine không có gì đáng nhớ, tôi quay xe về nhà, còn em, vẫn đứng trông theo tôi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.