Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 139 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 139

– Cậu cố tình hả? – Cô nàng đấm túi bụi vào lưng tôi.

– Mình tránh chú chó phía trước thôi mà, thấy không? Nó đang chạy sang đường kìa! – Tôi chỉ tay về phía trước, một chú chó đang đứng vẫy đuôi và thè lưỡi ngay bên đường.

– Không phải giải thích…! – Cô nàng lẩm bẩm.

– Thế đừng hỏi! – Tôi nhún vai, tập trung lái xe.

Hai chúng tôi ngồi im lặng, giữa hai đứa có một khoảng cách khá lớn, tuy vậy tôi vẫn cảm thấy hơi ngại ngại khi ngồi cạnh cô gái này, không biết có phải do cô ấy giống cô gái của tôi hay không nữa.

Ngồi một lát, tôi tìm cách phá băng cho đỡ chán. Tôi liếc sang hai bên đường, hỏi vu vơ.

– Xe cậu đâu mà phải đi bộ?

– Nhà tôi gần đây, hôm nay tôi tự đi bộ về! – Cô nàng đáp gọn rồi lại tiếp tục im lặng.

– Ừm…vậy thì lát nữa từ quán cafe về cậu tự đi bộ nhé! – Tôi trêu chọc cô ấy.

– Quán xa đây không? – Lạnh lùng hỏi lại.

– Hừm…xa phết, tầm chục phút nữa mới đến! – Tôi đùa, đồng thời vọt ga cho xe chạy nhanh hơn.

– Điên…! Đến quán gần đây thôi, tôi không đi nổi về đâu! – Cô ấy nhăn mặt khi tôi liếc qua gương chiếu hậu.

– Kệ cậu! – Tôi thản nhiên đáp, tiếp tục đi.

– Thả tôi xuống ngay…! – Cô nàng lạnh lùng ra lệnh, tôi chẳng bận tâm.

– Nếu vậy, chúng ta sẽ không gặp nhau thêm lần nào nữa! – Tôi lạnh lùng nói, đồng thời vòng xe lại một chút, quay lại quán gần trường cho cô ấy đỡ phải đi bộ nhiều.

Cô ấy im lặng không nói thêm câu nào nữa, liếc ra sau, tôi thấy cô ấy có vẻ buồn. Lạ thật, mới vài phút trước còn hùng hổ lắm mà sao giờ mặt trông chán đời thế kia. Không bận tâm nhiều, tôi chạy đến một quán cafe ngay bên đường, giờ mà ngồi vỉa hè lại không có chỗ cất xe.

Tôi dừng xe một cái, cô ấy leo xuống và lặng lẽ đi vào trong quán, mặc cho ánh mắt nhìn chăm chăm của mấy ông con trai đang ngồi uống nước bên vỉa hè và mấy ông xe ôm đang nằm đọc báo. Tôi loay hoay cất xe, cũng không để ý đến mấy tiếng xì xào bàn tán xung quanh.

Lấy vé xe, cất chìa vào túi, tôi chậm rãi bước vào trong quán tìm cô nàng. Chợt thấy em ấy đang ngồi im trong góc, chẳng thấy gọi nước hay gì cả, chỉ đơn giản là ngồi im, hai tay đan vào nhau.

Lại gần, tôi ngồi xuống ngay đối diện em ấy, gọi một ly nước hoa quả, không hiểu sao lúc này tôi không thích uống cafe nữa. Quay sang hỏi em ấy.

– Cậu thích uống gì? – Tôi nhướn mày.

– Cảm ơn…! Tôi không uống gì đâu…! – Cô nàng Ngọc Linh lắc đầu.

– Cho cô ấy một li cafe cappuccino chị nhé! – Tôi chẳng buồn nghe, nói luôn với chị phục vụ.

– Sao cậu biết…? – Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên, còn tôi cũng ngạc nhiên không kém.

– Hóa ra cậu thích hả, tôi là tôi chỉ quen miệng gọi vậy thôi! – Tôi ngạc nhiên nhìn cô nàng trước mặt, cô ấy là ai nhỉ?

– Ừm…dù sao cũng cảm ơn! – Nàng gật đầu rồi cầm cốc cafe lên và uống một ngụm.

– Cậu có việc gì nào? – Tôi nhướn mày, thắc mắc không biết cô nàng đang suy tính gì.

– Cứ từ từ…cậu không tò mò về tôi hả? – Linh nhún vai nhìn quanh quất.

– Không…tò mò lắm, tôi đâu rảnh để ra đây ngồi tìm hiểu về cậu! – Tôi lắc đầu uống một hơi hết nửa cốc nước.

Nói thật thì lúc này tôi cũng chỉ có thắc mắc không biết cô nàng này có liên hệ gì với nàng không, mà nếu hỏi trực tiếp thì chắc là em ấy không biết rồi, nên cũng chẳng có gì để mà tò mò, còn những việc khác, như em ấy thích gì, rồi bạn trai em ấy đâu, em ấy sống ở đâu… tôi không quan tâm.

– …! Thế tôi vào việc luôn vậy! – Cô ấy thở hắt ra, đặt cốc xuống bàn rồi đan tay vào nhau nhìn tôi và mở lời.

– Chẳng là…tôi đang…thực ra thì…tôi định…! – Đến đây, Ngọc Linh mới bắt đầu ấp úng, mặt dần đỏ bừng, vẻ đáng yêu hiếm có của người con gái lạnh lùng này đang bộc lộ trước mặt tôi.

– Sao thế? – Tôi nín cười hỏi.

– Không…không có gì…? – Cô ấy lúng túng đáp, vội vàng uống tiếp cốc cafe, còn tôi thì thích thú nhìn người con gái phía trước mình đang lúng túng đến khổ sở để nói điều gì đó.

– Chà…bình tĩnh nào, tôi chưa thấy ai như cậu đâu! – Tôi châm chọc.

– Chả hiểu sao…tôi cứ bị vậy khi gặp cậu! Tôi chưa bao giờ gặp cái cảm giác này! – Cô ấy thở dài thừa nhận.

– Cậu thích tôi đấy hả? – Tôi bật cười.

– Mơ đi…! Cậu có gì để tôi thích chứ? – Nàng lạnh lùng nói, có vẻ như đã lấy lại được khí thế.

– Thế thôi…ghét nhau thì gặp nhau làm gì nữa! – Tôi giả vờ đứng dậy định đi về, ngay lập tức cô nàng gọi giật lại.

– Được rồi…cậu ngồi xuống đi…sao chưa gì đã giận thế? – Ngọc Linh nghiêng đầu nhìn tôi, có vẻ như đang cười, tôi không chắc nữa.

– Cậu muốn gì thì nói đi, vòng vo mãi! – Tôi nhún vai.

– Cậu có thể…dạy thêm cho tôi được không? – Ngập ngừng một chút, em ấy cũng nói ra được ý muốn của mình.

Đơ người mất một lát, tôi mới định thần lại. Em ấy sao tư dưng lại đi nhờ tôi dạy thêm là thế nào? Em ấy học kém môn gì? Nhờ một đứa không quen biết đi dạy thêm, rồi lại còn ấp úng với tôi nữa. Linh cảm của tôi một lần nữa lại trỗi dậy, dự là sắp có điều chẳng lành nếu tôi nhận dạy thêm cho cô ấy. Thế nhưng lúc này tôi bắt đầu có chút tò mò về nàng này.

– Sao lại dạy thêm? Cậu học kém môn gì? – Tôi liếc xung quanh.

– Tôi không giỏi Toán lắm, mà sắp tới có mấy bài kiểm tra! – Linh thở dài thườn thượt.

– Thế giờ mà tôi bảo tôi kém Toán thì cậu định làm gì? – Tôi uống thêm ngụm nước nữa, mắt chăm chú quan sát phản ứng của em ấy.

– Tôi không nghĩ là cậu kém Toán đâu! – Em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, tôi hơi lạnh gáy một chút nhưng cũng rất bình tĩnh.

– Cậu đã điều tra tôi hả? – Tôi ngơ ngác.

– Giống cậu thôi! – Nàng mỉm cười, lạnh ngắt.

– Ừm…ra cậu cũng không vừa! – Tôi cũng không ngạc nhiên cho lắm, chắc chắn thằng Dũng đã nói cho em ấy biết, cũng mệt cho tôi đây.

– Rồi, thỏa thuận như thế! – Cô nàng phớt lờ câu nói trước của tôi.

– Đổi lại tôi được gì? – Tôi thắc mắc.

– Không biết nữa…! Có lẽ là được gặp tôi thường xuyên! – Cô nàng trước mặt tôi tự tin đáp.

– Haha…gặp cậu thì thà tôi gặp bà tôi còn hơn! – Tôi đang uống nước, suýt thì sặc.

– …! – Cô nàng nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng.

– Được thôi, nếu cậu thích thì đến nhà tôi mà học! – Tôi thoải mái đáp.

– Sang nhà tôi học được không? Tôi không thích sang nhà người khác! – Sau một hồi suy nghĩ, em ấy lạnh lùng hỏi.

Ngẫm nghĩ thấy cũng có lí, tôi gật gù.

– Thôi được, sang nhà cậu học!

– Lúc nào bắt đầu học đây…? Và học gì? – Em ấy hỏi tiếp.

– Tôi không biết…cậu có gì thắc mắc thì cứ ghi ra! – Tôi nhún vai rồi đừng lên thanh toán rồi lấy xe về.

– Này…không đèo tôi về à? – Cô nàng lật đật chạy theo tôi, hơi bực một chút.

– Tôi còn phải đèo em về nữa, không rảnh! – Tôi lấy đại một lí do, lắc đầu, vọt ga phóng đi, bỏ mặc cô gái đứng nhìn theo tôi đầy tức tối.

Tôi thong thả đi về nhà, chào mọi người rồi phóng lên giường nằm cho đỡ mệt, cả ngày lăn lộn trên xe mệt lả rồi.

Tôi không suy nghĩ nhiều thêm về cô nàng Ngọc Linh lạ lùng nữa, thay vào đó tôi suy nghĩ về nàng, về người tôi yêu. Nàng đã biến mất bí ẩn kể từ lúc đó, không ai hay tin gì về nàng. Em Thủy có gọi cho tôi, thở dài nói rằng nàng chẳng về lại quê từ hồi ấy cho đến giờ, không một ai biết nàng đã đi đâu, và bây giờ ra sao… Mọi nguồn tin đều đi vào ngõ cụt.

Liệu có phải tôi đã mất em thật không, Trang ơi…

***

Lên lớp hôm sau, hầu như đứa nào cũng bàn về chuyến tham quan ngày hôm trước. Mấy đứa không đi thì mặt trông khá tiếc, nhiều đứa cũng bình thản làm vẻ ta đây không quan tâm.

Em Linh lớp tôi, Huyền Linh, vừa trông thấy tôi đã vội vàng lao đến và…bám dính tôi từ lúc đó với hàng đống câu hỏi, đại loại như….

– Hôm qua cậu ngủ ngon không?

– Cậu thấy chuyến đi thế nào?

– Tối hôm trước cậu có…!

– Thôi đủ rồi, mình không muốn trả lời đâu! – Tôi gạt em ấy ra và ngồi vào chỗ, chưa sáng ra đã bị một núi câu hỏi đập vào mặt.

– Ừ…! – Em ấy rụt rè đáp rồi im lặng.

Tôi im lặng, đi ra hành lang và nhìn sang lớp bên. Cô nàng Ngọc Linh đã ngồi trong góc từ lúc nào, bên cạnh là thằng bạn nhìn mặt khá căng thẳng, còn thằng Dũng thì chưa thấy đâu. Đứng tựa lưng vào lan can, tôi thoải mái nhìn khắp các lớp học, có mấy đứa cầm giẻ lau bảng rượt nhau khắp hành lang, rồi có mấy ông tướng đi giấu giày dép của các bạn nữ làm mấy đứa con gái mặt xị một đống, chả hiểu sao suốt ngày mấy đứa chúng nó thích trêu gái thế.

– Ê! Mày đây rồi, tao tìm nãy giờ! – Thằng Hùng ôm cặp chạy ào đến chỗ tôi, rồi đứng ôm ngực thở.

– Chuyện gì? – Tôi thắc mắc.

– Chả là…mai là ngày…tao chưa biết…mua gì! – Nó vừa nói vừa thở hổn hển.

– Mai là ngày gì? – Tôi nhíu mày suy nghĩ, mai là ngày gì được nhỉ.

– Valentine, mày quên hả? – Thằng này ném cặp vèo một cái vào trong lớp rồi đứng gập người mà thở dốc.

Nghe đến đây, tôi ngẩn người ra. Đúng vậy, hôm này là ngày lễ tình nhân, ngày mà giờ này năm trước, tôi còn đang vui vẻ bên người mà tôi yêu. Hạnh phúc trong tiết trời giá lạnh này…

Tôi biết làm gì trong ngày mai đây. Nhìn những cặp đôi hạnh phúc ngoài đường hay ngồi nhà và tự thưởng thức ngày này một mình bên chiếc máy tính…

– Chắc phải vậy thôi…! – Tôi lẩm bẩm, quên mất thằng Hùng đang đứng ngay bên cạnh.

– Cái gì? – Nó ngơ ngác.

– Hả? – Tôi cũng giật mình quay về thực tại.

– Tao đang hỏi mày mà mày nghĩ gì vậy? – Nó càu nhàu.

– À thì…tao nghĩ là…mày thích gì thì mày tặng em nó! – Tôi lúng túng, quả thực nó hỏi vậy tôi chẳng biết trả lời ra sao.

– Haizz…hỏi mày bằng thừa…! – Nó thở dài.

– Tán được em nó chưa mà đòi rủ đi ngày mai! – Tôi nhún vai.

– Từ từ…sắp được rồi! – Thằng này ra vẻ bí hiểm.

Thằng Dũng phóng vội từ dưới cầu thang lên, tay cầm tấm thiệp nhỏ nhỏ rồi chạy thẳng vào lớp “cô nàng băng” đang ngồi. Dường như bọn trong lớp không quá ngạc nhiên khi thấy nó, chắc ngày nào cũng gặp, nó thành thành viên mới của lớp ấy luôn rồi ấy chứ.

Tôi đứng quan sát, thấy hắn đến thẳng chỗ nàng, đặt tấm thiệp lên bàn rồi lúng túng ngồi xuống đối diện, đập bàn nàng một cái, mặc cho thằng bạn nàng đang ngơ ngác như con nai chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô nàng đang học bài thì hơi giật mình nhìn lên, thấy ngay tấm thiệp trước mặt mình. Nhíu mày, cô ấy mở tấm thiệp ra, đọc lướt qua rồi vứt luôn qua cửa sổ, lạnh lùng cất giọng, đủ để cả ngoài hành lang cũng nghe thấy.

– Rất tiếc, nhưng có lẽ cậu nên về lớp thì hơn! Mai tôi bận lắm! – Cô ấy nhún vai rồi lại học tiếp, mặc cho thằng Dũng đang ê mặt ở đó, bọn trong và ngoài lớp thì bắt đầu bàn tán về chuyện vừa xảy ra.

Vài giây sau, thằng Dũng bỏ ra khỏi lớp, mặt hầm hầm, đồ rằng thằng nào mà chọc nó lúc này thì chỉ có nước ngồi xe lăn về nhà. Thấy bộ mặt của hắn như vậy, tôi cảm thấy khá thích thú trong lòng, như mình vừa chiến thắng nó vậy.

Tôi nhìn liếc cô nàng, lắc đầu cười rồi bỏ vào trong lớp, mặc cho thằng Hùng đang lơ ngơ đứng ngoài hành lang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Tiết học hôm đó diễn ra như bình thường, cuối giờ chúng tôi làm một bài kiểm tra mười lăm phút không báo trước, mặc cho chúng nó kêu trời kêu đất, tôi vẫn ung dung làm rồi ra về sớm cho đỡ đông, hôm nào về đúng giờ tan là y như rằng đông khủng khiếp.

– Này…! – Có tiếng gọi sau lưng, là cô nàng Ngọc Linh.

– Gì? – Tôi dắt xe ra cổng.

– Mai tôi qua nhà cậu học được chứ? – Có vẻ rụt rè hơn mọi khi.

– Cũng được, tầm 8h đợi ở đây! – Tôi gật đầu.

– Chiều mai được không, sáng mai tôi bận có việc! – Cô ấy lắc đầu.

– Tùy, vậy tầm 2h chiều ở trường, mỗi lúc đó thôi! – Tôi ngẫm nghĩ một lát.

– Ừ…!

***

Chiều hôm sau, đúng 2h, hơn một chút, tôi lướt xe qua trường, thấy cô nàng đã đứng đó từ bao giờ.

Trông cô nàng ăn mặc khá đẹp, áo khoác ngoài áo len, khăn đỏ quấn quanh cổ, đầu đội mũ len hồng nhìn đáng yêu cực, nhìn cô nàng tôi lại nghĩ đến một chú cún đang ấm áp trong bộ đồ dày hự như vậy.

Cô nàng đứng ngó nghiêng xem tôi đến chưa, thấy có vẻ sốt ruột, chắc là đợi tôi khá lâu rồi. Phóng xe tới trước mặt em ấy, tôi gật đầu chào.

– Lên đi!

– Sao lâu thế…! – Cô nàng nhăn nhó, tay cầm tập vở.

– Mới hơn 2h một chút! – Tôi ngó qua đồng hồ.

– …! – Ngọc Linh không thèm nói gì, lặng lẽ nhảy lên ngồi sau tôi, cách một khoảng khá xa.

Chúng tôi không nói chuyện gì suốt dọc đường đi. Đến nơi, cô nàng cũng thản nhiên đi vào trong, may là dì với cậu tôi không có nhà chứ không thì khá rắc rối với bố mẹ tôi nếu họ biết được qua hai người.

– Nhà cậu đẹp ha? – Một câu khen lạnh lùng, dường như chỉ khen cho có.

– Ờ! Thôi học đi! – Tôi ném cái áo khoác lên ghế sofa rồi lấy sách vở đặt ra bàn.

Không cần tôi nói thêm, cô nàng lấy sách vở ra và đặt lên bàn, rồi mở sách ra học một cách thản nhiên, cứ như tôi không tồn tại vậy.

– Này…sao lại nhờ tôi, một người lạ kèm? – Tôi ngồi xuống đối diện em ấy, thắc mắc.

– Hỏi nhiều, lo làm bài đi! – Linh liếc lên, rồi lại tiếp tục chúi mũi vào sách, có vẻ như gương mặt cô nàng hơi đỏ lên, không biết vì lạnh hay gì nữa.

Tôi đứng dậy, bước ra phía cửa rồi sập mạnh cửa đi một cái, khóa cửa lách cách lại để bớt lùa gió, đồng thời trêu cô nàng một chút.

Y như rằng, tôi liếc ra sau thấy cô nàng có vẻ hơi sợ sệt, chắc là nghĩ tôi đang có ý định gì đó. Tôi bước lại gần, chẳng nói chẳng rằng cô ấy lùi lại một chút.

– Này…! – Cô nàng trừng mắt nhìn tôi.

– Gì? – Tôi ung dung ngồi xuống, lấy vở ra và thản nhiên làm bài, vừa kịp trông thấy vẻ mặt hơi quê của cô nàng.

– Cá đã cắn câu! – Tôi cười thầm.

Im lặng một lát, cuối cùng Ngọc Linh cũng rón rén lại gần để hỏi bài tôi.

– Bài này thế nào, tôi nghĩ mãi…! – Em ấy thở dài đẩy quyển vở về phía tôi.

– Đây hả…xem nào…! – Tôi kéo quyển vở lại gần, tiếp tục thả câu cô nàng bằng cách đứng lên và lại gần sát sàn sạt cô ấy, y như rằng em ấy giật mình lùi lại.

– Cậu định làm cái gì vậy…? – Giọng có vẻ bực pha lẫn sợ sệt.

– Làm gì là làm gì? – Tôi thờ ơ đáp, cúi xuống gần sát cô ấy và…rút cái túi mà cô ấy đang ngồi đè lên.

– Cậu đè phải túi của tôi rồi! – Tôi giả vờ bực, nhét lại nó vào tủ.

Cô nàng không nhận ra mình bị chọc hai lần, mặt trông đỏ ứng lên vì quê và ngượng, chẳng hiểu em nó nghĩ bậy bạ gì không nữa.

– Học với cậu mất tập trung quá…! – Cô nàng lẩm bẩm.

Tôi không trêu cô ấy nữa mà tập trung vào làm bài. Tầm một tiếng sau, sau khi bài vở đã xong xuôi, cô nàng đứng lên, mặt vẫn lạnh như băng.

– Bọn mình học xong rồi…!

– Ừ, về thôi…! – Tôi gật đầu, quay người ra phía cửa.

– An ơi có nhà không? – Ngoài cửa, giọng của em Huyền Linh lớp tôi vang lên ngay cửa đi.

– Ừ…sao..chuyện gì? – Tôi ngạc nhiên, sao em ấy lại đến đây giờ này nhỉ.

– Đi chơi với mình đi…! – Em ấy vui vẻ đề nghị.

 

Đi chơi vào hôm khác, ừ được. Nhưng hôm nay…có lẽ cần suy nghĩ thêm…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.