Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 138 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 138

– Này…làm gì thế? – Tôi nhìn em ấy đăm đăm.

– Ai biết…! – Em ấy ngượng ngùng.

– Ngồi dậy đi, tự dưng kéo mình xuống là thế nào? – Tôi ngồi dậy.

– Xin lỗi cậu! – Linh cúi mặt rồi vội vàng bỏ ra khỏi phòng, để lại tôi với hàng đống thắc mắc.

Chắc em ấy lại chuẩn bị tấn công tôi như ngày trước đây. Sau một thời gian bị thằng Dũng làm xáo trộn thì giờ đây em ấy lại bắt đầu muốn tán tỉnh tôi, sao tôi không thể có một đứa bạn thân là con gái được nhỉ, cứ chơi với ai là y như rằng họ thích tôi.

Trong lúc đợi tin tức từ em Linh, tôi đi ra đi vào liên tục vì sốt ruột, tối nay mà có thông tin chắc tôi không ngủ được mất. Bước ra ngoài hành lang, nơi có rất đông học sinh đang chạy qua chạy lại, đêm hôm rồi mà khách sạn cứ như cái vườn trẻ ấy. Tôi lại bắt gặp em Huyền đang đứng một mình, tựa vào lan can và nhìn ra xa. Như biết tôi đang chú ý, em ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi một lát rồi chạy lại.

– An…!

– Chuyện gì vậy? – Tôi lảng tránh ánh nhìn của em ấy, chứ cứ thế này thì tôi khó xử lắm.

– Đi chơi với mình một lát đi! Đứng đây chán quá! – Em ấy kéo tay tôi.

– Đêm hôm thế này đi đâu? – Tôi lắc đầu.

– Đi dạo linh tinh thôi mà, sao cậu khó tính thế! – Em Huyền nhăn nhó.

– Mình mệt lắm, mình muốn đi ngủ! – Tôi gạt em ấy ra rồi bỏ vào phòng.

– Sao ngày hôm ấy…cậu…? – Em ấy giận dữ nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh.

– Hả? – Tôi ngạc nhiên.

– Hôm đấy, nếu cậu không thích mình, sao còn ra an ủi mình? – Huyền nhìn tôi, mắt bắt đầu long lanh.

– Mình làm vì mình thích, vậy thôi! – Tôi nhún vai.

– Cậu không nghĩ đến cảm xúc của mình hả? – Em ấy đưa tay lên dụi mắt.

– Trời…! – Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi với em ấy, sao em ấy rắc rối thế nhỉ, biết thế tôi đã chẳng ra an ủi em nó mà cứ mặc xác thì có khi không có cảnh này.

– Cậu nói đi…! – Em ấy cố gắng để không hét lên.

Đúng lúc tôi đang cực kì khó xử thì may mắn thay, thằng Dũng xuất hiện ở đầu cầu thang. Nó nhìn thấy tôi và em ấy, ngạc nhiên một chút.

– Dũng…? – Huyền quay qua nhìn nó, ngơ ngác.

Tôi chẳng thèm nhìn thằng Dũng lấy một giây, quay người bỏ luôn vào trong phòng cho hai đứa nó tự xử với nhau. Mệt mỏi sau một ngay leo núi, tôi nằm lăn ra giường và ngủ thiếp đi. Đang nằm mơ màng, tự dưng có tiếng động bên trong phòng.

– Cái gì vậy? – Tôi cằn nhằn.

– Bọn tao định ăn đêm, mày ăn không? – Thằng Khiêm ném tôi cốc mì.

– Thôi tao không quen ăn đêm! – Tôi lắc đầu, ném trả lại vào trong thùng rồi ngồi tựa lưng vào thành giường.

Thằng Hùng đang ngồi tu chai nước, trong có vẻ hân hoan, chắc lại vừa đi chơi với em My về. Thằng Cường và thằng Mạnh thì đang ngồi chăm chú vào cái tivi xem phim gì đó, thỉnh thoảng lại bàn luận về nhân vật trong phim.

– Thằng này ngu vậy, là tao thì…!

– Vớ vẩn, mày làm thế thì con kia chết luôn à, phải…! – Hai “anh hùng bàn phím” ngoài đời đang ngồi xàm với nhau.

Thằng Hùng thấy tôi đang ngồi ngẩn người thì mới lại gần và vỗ vai.

– Lúc nãy mày ngủ, em Linh có đưa cho tao cái này, bảo lát nữa đưa cho mày! – Nó rút từ trong túi ra tập giấy kẹp trong tờ bìa.

– Gì thế mày? – Ba thằng kia hóng hớt.

– À…thông tin về em hot girl mới của trường! – Chưa kịp để tôi phản ứng, thằng Hùng ung dung nói.

– Mày xem trộm à? – Tôi bực mình giật lấy tập hồ sơ, không quên đạp cho nó một cái bay khỏi giường.

– Cái gì…cho bọn tao xem với! – Bọn nó tranh nhau với tôi.

– Dẹp…! Đây là việc của tao! – Tôi lạnh lùng đáp rồi cầm tập hồ sơ ra chỗ khác.

– Chia sẻ thông tin với anh em với! Mày có người yêu rồi còn gì? – Bọn nó nhao nhao lên.

Đúng lúc đó, có thêm mấy thằng khác vào phòng tôi tụ tập. Thấy bọn kia đang nhao nhao lên, bọn nó cũng tìm hiểu sự việc và tham gia vào cái đám làm tôi nhức hết cả đầu kia.

Thấy tình hình không ổn, tôi rút nhanh ra khỏi phòng, lang thang sang phòng khác để ngồi. Thấy phòng có mỗi một thằng đang ngồi ăn bim bim, tôi bước vào và khép cửa lại.

– Ê tao ngồi đây chút nhé, phòng tao bọn nó làm loạn lên rồi!

– Ờ vô tư! – Nó vừa ăn bim bim vừa ngồi viết lách cái gì đó, chắc đang làm bài tập. Thằng này chăm chỉ nhất lớp tôi đây mà, bảo sao lúc nào cũng học học học.

Tôi ngồi xuống giường, mở tập giấy ra và xem bên trong.

– Chà, tên là Ngọc Linh à? – Tôi lẩm bẩm, đúng là ảnh cô nàng đây rồi.

Sau một hồi nghiên cứu thông tin, nhận thấy chẳng có chút gì liên quan đến nàng, tôi thở dài gấp mấy tờ giấy ấy lại. Thực chất tôi không biết nhiều về nàng, họ của nàng là gì tôi cũng không biết nên không chắc là hai người này có quan hệ với nhau. Chán nản, tôi bước về phòng, may là đám kia bỏ đi chơi nên chẳng có ai bên trong, tôi nhét tập giấy vào cặp, nhét cặp xuống dưới gầm giường để bọn kia không tìm thấy được rồi tắt đèn và đi ngủ.

Thế là hết một ngày…

***

Tôi đang đứng cạnh em My nhìn trời đất. Sáng nay em nó rủ cả tôi lẫn thằng Hùng ra ngoài này để hóng gió, nhưng chẳng biết hóng được bao nhiêu mà cảm lạnh thì xong đời.

– Aizzz…lạnh quá anh ơi! – My xuýt xoa, xoa xoa đôi tay nhỏ nhắn vào nhau vì lạnh.

– Ê Hùng! – Tôi ra hiệu cho nó tiến tới đi, thằng này hiểu ý nhưng không biết cách làm.

– Hay…anh em mình về đi! – Nó gãi đầu nhìn em ấy.

– Haizz…chắc phải vậy thôi nhỉ…? – Em ấy thở dài.

Tôi lắc đầu cười khổ, cũng phải, chắc nó mới gặp em ấy nên còn ngại. Tôi hắng giọng nhìn thằng Hùng ý bảo nhìn tao đây, rồi quay qua My.

– Hay là…lại đây anh ôm cho nó ấm! – Tôi thản nhiên nói, dù gì hai anh em tôi cũng thân nhau mà.

– Hihi…ok luôn! – Em ấy như chỉ chờ có thế, chạy đến ôm chặt lấy tôi.

Tôi chỉ định chỉ dẫn cho thằng Hùng chứ không có ý gì với em ấy nên tôi nháy mắt ra hiệu, rồi giả vờ quan tâm, một tay ôm em ấy cho nó ấm, một tay vuốt nhẹ tóc.

– Lạnh thế này còn đòi ra hóng gió!

– Hì…sao đâu anh? – Em ấy ngước lên.

– Cảm lạnh là anh không có lo được đâu nhé, lúc đó tự đi mà lo thân! – Tôi trách.

– Em khỏe lắm, ốm sao được! Nếu có thì em sẽ bám lấy anh! – My cười rồi lại tiếp tục ôm tôi.

– Này, lớn lên đi, trẻ con thế! – Tôi phì cười.

– Hi…kệ em! – Giọng hơi dỗi.

– Choang…! – Tiếng đổ vỡ gì đó khá lớn sau lưng tôi.

Chúng tôi giật mình quay lại, thấy nàng đang đứng cách chúng tôi một đoạn, dưới đất, mảnh vỡ từ một cái cốc nước đang vương vãi khắp nơi. Em ấy quay lưng nên tôi không thấy mặt, nhưng tôi chắc chắn đó là cô nàng, vì ngay sau đó, thằng Dũng từ đâu chạy tới.

– Có chuyện gì vậy Linh? – Nó lo lắng nhìn nàng, không để ý chúng tôi.

– À không…không có gì! Tôi làm tuột tay thôi! – Cô nàng giật mình vội vàng đáp lại.

– Cậu…thôi về đi! – Nó định kéo tay nàng đi nhưng lại thôi, chắc vẫn ngại tảng băng này.

– Được rồi! – Em ấy đáp rồi bỏ luôn về.

Tôi nhún vai, chẳng có gì cả. Em My lại tiếp tục vừa cười vừa ôm tôi, còn thằng Hùng thì mặt mũi bắt đầu nản. Thấy vậy tôi liên buông cô bé ra rồi đẩy em nó ra chỗ thằng Hùng.

– Thôi đi với anh Hùng đi, anh có việc về sau! – Tôi nói rồi bỏ đi.

– Chào anh nha…! Lúc khác lại gặp! – My vẫy tay chào tôi rồi đi theo thằng Hùng.

Tôi ung dung dạo quanh sân chơi rộng rãi này. Hôm nay chúng tôi sẽ về vào tầm trưa, nên đây là buổi sáng cuối ở đây. Tôi chậm rãi đi dọc các con đường xung quanh khách sạn, hít thở không khí trong lành nhưng lạnh ngắt của buổi sáng. Ngước lên trời, tôi tự hỏi, không biết giờ này người yêu tôi ra sao, và em ấy đang ở đâu nhỉ… Tôi nhớ em ấy lắm, mặc dù ở ngay cạnh lớp tôi có một người y hệt như em, nhưng điều đó chỉ khiến tôi thêm rối bời về mối quan hệ giữa Trang và Linh.

– Các em tập trung ăn sáng rồi chơi một số trò chơi…! – Tiếng loa gọi vọng từ phía xa, tôi ngó nghiêng thêm một lát rồi quay về nơi tập trung.

– Ê mày, khai thác được thêm thông tin gì chưa? – Thằng Cường hất hàm về phía cô nàng Linh đang ngồi ăn đối diện thằng Dũng ở bàn ăn trong góc, thằng bạn thân của nàng mọi khi hôm nay không thấy đâu.

– Không! – Tôi lắc đầu, tập trung vào bữa ăn.

– Có gì phải chia sẻ với anh em đấy! – Nó lớn giọng.

– Hôm trước tao nhường bọn mày em My mà có thằng nào dám vào đâu! – Tôi nhún vai đáp thản nhiên rồi tiếp tục ăn, bọn bạn xung quanh tôi gãi đầu gãi tai rồi cắm cúi ăn, không làm phiền tôi nữa.

– Này…! Không ra chơi hả? – Đang ngồi một mình trên ghế đá, tự dưng có tiếng nói sau lưng, là cô nàng mà tôi đang tìm hiểu.

– Ừ, tôi không thích chơi lắm! – Tôi chẳng buồn quay lại.

– Tôi ngồi đây được không? – Em ấy lạnh lùng hỏi, nhưng giọng có phần rụt rè hơn mọi khi.

– Không sợ bạn trai ghen hả? – Tôi trêu chọc.

– Tôi làm gì có bạn trai? – Em ấy tiếp tục lạnh lùng đáp lại.

– Thế ngồi đi! – Tôi nhún vai.

Cô nàng từ từ ngồi xuống, giữa chúng tôi có khoảng cách khá lớn.

– Sao thế, cậu cũng không ra chơi hả? – Tôi vừa đọc sách vừa nói.

– Ừ, tôi không thích bọn con trai cứ nhìn chăm chăm mình! – Em ấy đáp, có vẻ hơi khó chịu.

– Thế sao còn ra đây ngồi cạnh tôi? – Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt nàng.

Có thể ai đó không quen nhìn vào mắt nàng có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng khi nhìn trực diện như vậy, có lẽ vì đôi mắt nàng khá sâu và đẹp, nhưng vì tôi đã quen nên không thấy gì lắm, chỉ là hơi ngại do lâu không nhìn như vậy.

Cô nàng cũng nhìn thẳng vào tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi chẳng có chút gì gọi là nao núng cả. Em ấy nhìn thêm một lát rồi quay đi.

– Hết chỗ ngồi rồi, cậu chiếm nốt cái ghế còn lại mà! – Em ấy thản nhiên đáp, nhưng tôi nhận thấy có sự lúng túng trong đó.

– Ok, thế cho cậu cái ghế đấy, tôi về phòng! – Tôi đứng lên và định đi luôn.

– Anh An! – Tiếng gọi từ phía trước tôi, em Hằng không biết từ đâu chạy ra, có vẻ hớt hải.

– Chuyện gì? – Tôi dừng bước, nhìn em ấy thắc mắc.

– À không…em không thấy anh nên đi tìm thôi, anh làm bọn em lo lắng quá! – Em ấy lay lay người tôi rồi thở phào.

– Trời…anh có phải trẻ con đâu mà suốt ngày mấy em phải lo vậy? – Tôi thở dài.

– Anh không sao là được rồi, lát nữa tập trung tại phòng ABC, lớp mình đi hát karaoke! – Em Hằng véo má tôi mấy cái rồi tung tăng chạy đi, con gái đúng là mưa nắng thất thường.

Tôi thở dài nhìn theo em ấy rồi bỏ lên phòng. Chợt nhớ tôi để quên quyển sách ở chỗ ghế ngồi, tôi quay lại nhìn và không khỏi giật mình.

Ngọc Linh đang đứng nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lạ, đôi mắt tối sầm lại, mặt em ấy đỏ ửng lên, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Em ấy đang giận dữ, nhưng tôi chẳng hiểu em ấy giận cái gì.

– Cái gì thế, sao nhìn tôi ghê vậy? – Tôi lúng túng.

– Hả…? – Em ấy hơi giật mình, trở lại với thực tại.

– Có chuyện gì vừa xảy ra hay sao mà cậu nhìn tôi như vậy? – Tôi thắc mắc, lại gần cầm quyển sách lên.

– Không…không có gì…! – Lần này thì em ấy lúng túng thực sự.

– …! – Tôi nhún vai định bỏ đi.

– Cậu…tên gì nhỉ? – Em ấy ngước nhìn tôi.

– Tôi tên An! Còn chắc cậu là Linh…! – Tôi gật đầu chào.

– An à…? – Em ấy đăm chiêu suy nghĩ, như cố gắng để nhớ ra cái gì đó nhưng không được, rồi em ấy nhìn tôi ngập ngừng đề nghị.

– Chiều này về, cậu theo tôi một lát được không…?

– Không…! Tôi bận rồi! – Tôi lắc đầu.

– Thế hôm nào cậu rảnh? – Em ấy lúng túng nhìn quanh, chẳng hiểu có chuyện gì vừa xảy ra với em nó nữa.

– Tôi chưa biết, theo cậu làm gì? – Tôi hơi thắc mắc.

– Tôi có chuyện muốn nhờ cậu! – Cô nàng liếc nhìn tôi.

Tôi nhìn em ấy, không khỏi thắc mắc. Rồi tôi lắc đầu, có phải chuyện của mình đâu chứ.

– Cậu còn không phải bạn tôi nữa, tôi không rảnh! – Tôi lắc đầu rồi bỏ đi luôn.

– Sao cậu lúc nào cũng khó ưa vậy? – Cô nàng tức tối dậm chân, tôi vờ không biết, thản nhiên đi tiếp.

Thực ra, tôi cũng đắn đo về lời đề nghị này, không biết cô nàng có điều gì mà phải nhờ tôi nhỉ, và cái phản ứng lúc nãy của cô ấy là sao, tôi vẫn chưa thể hiểu nổi. Có vẻ như cô ấy rơi vào trạng thái đó một cách vô thức, giận dữ không vì một điều gì chăng.

Chúng tôi nhanh chóng lên xe vào tầm trưa, đúng lúc trời khá nắng. Tôi mệt mỏi ngả lưng xuống ghế, gì chứ tầm trưa người khá mệt, lại phải ngồi xe nữa mới chán. Em Linh biến mất cả sáng, chỉ lúc lên xe mới thấy xuất hiện và thả người ngồi ngay cạnh tôi.

– Mệt quá…! – Em ấy thở dài, cầm chai nước lên tu một hơi hết nửa chai.

– Cậu đi đâu cả sáng vậy? – Tôi nhắm mắt mệt mỏi.

– Mình phải chuẩn bị bài tổng kết, mai lại phải viết báo cáo! – Em ấy chán nản nói.

– Mệt nhỉ, bùng bớt đi không sao đâu!

Em ấy nhún vai không đáp, ngả người ra sau và nhắm mắt lại. Tôi nằm nghĩ vu vơ một lát rồi cũng thiếp đi…

– Ê dậy đi An! – Tiếng em Linh ngay bên cạnh tai tôi, em ấy đang lay người tôi.

– Hả…? Đến nơi rồi à? – Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ.

– Chưa…nhưng nghỉ giữa đường thôi, lát chơi bài không? – Em ấy gọi thêm mấy đứa ở phía dưới lên nữa.

– Ok! – Ngủ mãi cũng chán, thế là chúng tôi bắt đầu làm mấy ván bài trên xe.

Bình thường ở trường thì cấm chơi bài chứ mấy cuộc đi chơi ngoại khóa như thế này lại thoải mái, giáo viên biết cũng không nói gì, nhiều khi còn tham gia chơi với học sinh nữa.

Chúng tôi vừa ăn uống, nói chuyện vui vẻ, vừa chơi bài giết thời gian. Thoắt một lúc, chúng tôi đã về đến thành phố.

Xe dừng hẳn lại, tôi xốc hành lí lên vai rồi nhảy vội ra khỏi xe, ngồi lâu trên xe cũng thấy khó chịu. Vừa bước xuống xe, tôi đã thấy thằng Minh đang vội vàng chạy sang lớp bên kia, chắc lại đi với cô nàng.

Trời bắt đầu tối dần và khá lạnh. Tôi nhanh chóng chạy về trường để lấy xe, về muộn giờ này thì chỉ có kẹt đường. Đang loay hoay lấy xe, tôi chợt thấy ai đó đi về phía tôi, đứng chặn ngay đường đi.

– Đợi đã…! – Giọng nói lạnh băng đó lại vang lên.

– Muộn rồi…tôi phải về bây giờ! – Tôi nhét cặp vào cốp xe rồi dắt xe ra về.

– Cậu không thèm nghe tôi nói gì sao? – Em ấy giữ áo tôi lại, bực bội nói.

– Rốt cuộc là cậu muốn gì? – Tôi dừng lại, thở dài nhìn em ấy.

– Tôi…chúng ta ra ngoài ngồi được không…đứng đây không tiện! – Cô nàng lắc đầu rồi bỏ đi.

Hơ, gì thế này? Em ấy nghĩ tôi sẽ theo đuôi em ấy như cún con hay sao mà bỏ đi một cách thản nhiên sau khi đề nghị vậy? Tôi không thèm để ý em ấy, tiếp tục ngồi lên xe rồi phóng ra ngoài cửa, mỉm cười nhìn cô nàng đang cuống cuồng chạy sau.

– Cậu làm cái gì vậy…? – Em ấy bắt kịp tôi, thở dốc, bực bội nhìn tôi.

– Thì cậu bảo ra quán còn gì, tôi đang ra đây! – Tôi nhún vai định phóng đi tiếp.

– Cậu không thấy tôi đang phải đi bộ à? – Ngọc Linh lạnh lùng không thèm nhìn tôi.

– Cậu thích thì lên xe đi, chúng ta ra quán! – Tôi hất hàm lên yên sau.

Em ấy ngập ngừng một lát rồi cũng leo lên ngồi sau yên tôi. Tôi thản nhiên vặn ga phóng vọt lên, khiến cô nàng bất ngờ và ngả vào người tôi.

Chợt, tôi hơi giật mình… Có hơi ấm đang dần lan tỏa phía sau tôi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.