Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 137 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 137

Tối đến, chúng tôi được dẫn sang phòng ăn của khách sạn. Phòng ăn khá rộng rãi, bàn ăn có thể ngồi từ tám đến chín người. Nói thực tôi không thích kiểu này lắm, bàn ăn nhỏ nhỏ cho hai ba người thì tốt hơn. Chẳng thích thú gì khi mình đang ăn mà có tầm bảy tám đứa nhìn, phải nói là rất khó nuốt trôi.

Tôi chọn một cái bàn ở ngay giữa và ngồi xuống. Ngay lập tức, mấy thằng bạn tôi chen ngay vào mấy cái ghế bên cạnh, và tất nhiên là để trống một chỗ ngay cạnh tôi cho em Linh. Em ấy bận bịu gì đó mà đến bây giờ vẫn chưa thấy về.

Vì phòng ăn là nơi tập trung của tất cả các lớp, nên tất nhiên sẽ cực kì ồn ào đến nhức cả đầu. Mấy đứa đua đòi hò dô rồi cạn ly như mấy ông uống bia, có vẻ vui đấy nhưng tôi không thích. Lắc đầu khi mấy thằng bạn rủ nhau tụ tập sang một bàn để cạn ly, tôi thản nhiên ngồi ăn tiếp mặc kệ sự đời xung quanh thế nào. Ngó qua mấy bàn các lớp khác, tôi thấy có vài đứa cũng giống tôi, chỉ ngồi yên một chỗ mà ăn, trong đó có nàng và hai đứa bạn của mình.

Nghĩ đến chuyện buổi chiều, tôi chợt thấy vui vui.

– Òa! – Em Linh từ đâu nhảy đến hù tôi một cái.

– Hả? Gì thế! – Tôi giật mình.

– Hihi! – Em ấy cười rồi bình thản ngồi xuống ngay cạnh tôi.

– Sao giờ mới về vậy? – Tôi thắc mắc.

– Mình hơi bận một chút, nghe phổ biến với họp hành mệt ghê! Nhớ mình hả? – Em nó cười tươi.

– Không…! – Tôi nhún vai rồi ăn tiếp, mặc cho em ấy đang xị mặt vì quê độ.

– Dạo này…Linh với thằng ấy thế nào? – Nhìn em ấy ngồi ăn, tôi tranh thủ hỏi thăm.

– Hết rồi! Giờ hắn còn không coi mình là bạn! – Em ấy nhún vai rồi ăn tiếp.

– Ừ…! – Tôi trầm ngâm, phía xa, thằng Dũng vẫn đang luyên thuyên gì đó với cô nàng kia.

– Sao An hỏi vậy? – Linh buông đũa xuống rồi nhìn tôi.

– À…dạo này thấy hắn đi suốt với em kia nên mình hơi thắc mắc! – Tôi hất đầu về phía đối diện, em ấy liếc một cái rồi thở dài.

– Học sinh mới chuyển vào, nhưng nổi khắp trường đấy! Đi đâu cũng thấy bàn tán! – Linh thở dài não nề rồi gắp thức ăn tiếp.

– Ừ! – Tôi chẳng biết nói gì hơn.

Chợt nhớ đến hẹn với em My, tôi nhanh chóng thu dọn bát đĩa rồi đứng lên và đi tìm thằng bạn. Thấy nó đang hò hét với đám bạn, tôi vỗ vai nó rồi kéo ra ngoài.

– Đến giờ hẹn em My rồi mày!

– À ừ nhỉ…! – Nó hơi hoảng một chút.

– Bĩnh tĩnh, đi ra hồ bơi nào! – Tôi cho tay vào túi và đi thẳng, thằng Hùng lật đật chạy ngay sau.

– Từ từ mày ơi! – Nó gọi giật tôi lại.

– Đi thế này là chậm rồi còn gì? – Tôi cằn nhằn.

– Tao…không đi nhanh được! Hay là thôi mày ơi…! – Nó lắp bắp rồi ráng lết theo tôi.

– Điên, đã hẹn rồi thì phải ra chứ! – Tôi quay lại xốc vai nó lên rồi đẩy đi, đến là mệt với thằng nhát gái này.

– Rồi rồi…bình tĩnh! – Mặc kệ nó có la hét thế nào, tôi vẫn cố gắng vác nó đến nơi hẹn.

Chúng tôi vòng ra bể bơi phía sau khách sạn, nơi mà em My đang đứng chờ cùng một đứa bạn, chắc em nó sợ đêm hôm thế này lại có hai thằng con trai hẹn ra chỗ vắng vẻ nên mới rủ thêm bạn đi cùng. Vừa trông thấy tôi, em ấy cười rồi chạy lại.

– Chào anh An! – Em ấy chạy đến trước mặt tôi, rồi quay sang nhìn thằng bạn tôi.

– Chào anh…! – Và em ấy lại cười.

– Ơ…ừ…chào…chào em! – Nó lắp bắp nhìn cô bé đang cười trước mặt mình.

– Anh hẹn em ra có việc gì không? – My nhìn tôi đầy hi vọng.

– Thế em thích làm gì? Lên phòng anh không? – Tôi châm chọc.

– Lên làm gì ạ? Chẳng lẽ anh định…? – Em ấy tỏ vẻ sợ hãi và lùi lại, tay khoanh lại trước ngực.

– À…nếu em đã nói vậy thì…! – Tôi làm mặt gian xảo rồi tiến lại gần hơn, lâu lắm không được dịp tỏ vẻ nguy hiểm.

– Đừng…đừng lại gần em…! – Không hiểu em ấy đang đùa hay là sợ thực sự, thấy vẻ mặt có vẻ hoảng hốt.

Tôi nhún vai, tiến lại gần rồi bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay em ấy và kéo lại khiến My giật nảy mình.

– Đùa chút, em sợ thật hả? – Tôi mỉm cười.

– Hứ…! Không sợ mới lạ, ghét anh! – Em ấy đập liên tục vào lưng tôi.

Chợt ngó qua thằng Hùng, tôi mới nhớ ra mục đích của tôi đến đây. Thế là tôi kéo thằng bạn lại gần rồi nói với em My.

– À thằng bạn anh có chuyện muốn nói với em, nên là…! – Tôi nói lấp lửng, tự dưng thằng Hùng bên cạnh mặt đỏ bừng, ngay cả trời tối mà tôi vẫn nhìn thấy được.

– Thế…anh tên gì? – My quay sang bắt chuyện với nó.

– Anh…anh là Hùng…còn em…? – Nó lại lắp bắp.

– Em là My, tưởng anh An giới thiệu rồi chứ? – Em ấy liếc tôi một cái.

– À thì…ừ…! – Nó lúng túng quay đi.

Nhận thấy nếu tôi đứng đây không tiện lắm, tôi gật đầu rút lui.

– Thôi…mọi người cứ nói chuyện đi nhé, tôi đi có việc! – Tôi bỏ mặc thằng bạn lại với hai đứa con gái, không biết nó có làm ăn được gì không nữa.

– Chào anh…! – Hai em gái vẫy tay chào tôi.

– Ớ…mày…? – Thằng Hùng hốt hoảng.

– Tao đi có việc! – Tôi nhún vai rồi bỏ đi.

Nói là có việc cho nó oai chứ thực ra tôi chẳng có gì làm cả, thế là bỗng dưng tôi nổi hứng muốn đi lang thang vào những chỗ tối tăm một chút xem có gì hay không. Tôi tránh khỏi nơi đang biểu diễn ca nhạc ồn ào, sắp đến giờ lửa trại rồi, đi dạo một chút rồi quay lại tham gia cho vui là hết một ngày.

Tôi đi một lát, xung quanh đã bắt đầu thưa đèn rồi dần trở nên tối hơn. Hơi run một chút, nhưng cũng không có gì đáng lo nên tôi vẫn tiếp tục rảo bước, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng xem có gì bất thường không. Đi mãi, đi mãi, đi mỏi cả chân mà chẳng có gì hay ho, tôi mới lắc đầu và quay về.

Chợt thấy một bóng hồng đang đi một mình ở phía sau tôi, trông khá lặng lẽ. Dường như em ấy chẳng quan tâm đến xung quanh, như vừa đi vừa suy ngẫm về một điều gì đó. Tôi đi ngược lại, em ấy cũng chẳng hề hay biết, tiếp tục đi lướt qua tôi. Lúc này, tôi mới nhận ra đó là em.

Em ấy làm gì ở đây vào đêm hôm như vậy nhỉ? Tôi tự hỏi, quay đầu nhìn theo cô gái đang lủi thủi đi một mình. Hơi tò mò một chút, nhưng tự nhiên tôi có cảm giác không an tâm để em đi một mình nên đành âm thầm đi theo ngay sau, có gì còn giúp em nó.

Em ấy dẫn tôi đi một đoạn khá dài, lòng vòng một lát, đến một nơi khá là rộng rãi, nhưng tối om, không có một ánh đèn nào. Đến lúc này, tôi bắt đầu hơi khó xác định vị trí của nàng thì cô nàng dừng lại, ngồi xuống đất và im lặng…

Thấy vậy tôi cũng kiếm một chỗ nào sạch sẽ và cao một chút để còn quan sát tình hình rồi ngồi xuống đó. Cả hai chúng tôi ngồi đó khá lâu, không khí vào ban đêm đã lạnh lại còn ở trên núi nữa nên càng lạnh hơn. Vậy mà em ấy vẫn ngồi yên không chịu về, mà lại chỉ mặc một cái áo phông mỏng nữa thì thể nào cũng cảm lạnh. Tôi hơi sốt ruột, muốn chạy lại xem em ấy đang làm trò gì, nhưng cũng muốn đi về phòng để nằm ngay bây giờ.

Thế là tôi quyết định lại gần em ấy xem sao, trời tối với lại tôi đi êm nên cô nàng cũng khó phát hiện ra tôi được. Đứng ngay cạnh cô ấy, chợt tôi có cảm giác hồi hộp, run rẩy mà đã lâu lắm rồi tôi chưa từng trải qua.

Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này?

Hơi cúi người xuống, tôi nhận thấy cô nàng đang khóc lặng lẽ, nước mắt cứ tuôn từ đợt này đến đợt khác xuống không ngưng. Lần đầu tiên tôi thấy cô gái lạnh lùng như vậy là ngồi đây và khóc một mình, chẳng biết có phải em ấy muốn đi xa để không ai biết được hay không mà ra tận đây.

– Anh…là ai…? Sao anh không ở đây…? Sao em không thể tìm được anh…? – Đó là những gì mà cô gái ấy nói trong lúc khóc.

Vậy…là sao nhỉ? Em ấy có người yêu rồi thì phải, chắc vậy. Tự nhiên tôi thấy hơi khó chịu một chút trong lòng.

Khẽ quẹt nước mắt, cô ấy đứng dậy rồi quay gót bỏ về, chắc là bắt đầu thấy lạnh rồi. Tôi nhún vai, tiếp tục đi sau em ấy, nhưng lần này tôi chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Em ấy có người yêu, và người yêu em ấy thì không xuất hiện ở đây? Và em ấy giống nàng một cách kì lạ, chắc chắn là chị em với nàng. Nhưng em ấy khi nghe tôi nhắc đến Trang thì không hề hay biết gì, đôi mắt không một chút gì gọi là ngạc nhiên hay thắc mắc. Vậy cô nàng của tôi đã đi đâu rồi?

Tự thấy việc điều tra bí ẩn về cô gái này chuẩn bị bắt đầu từ bây giờ, cộng với việc tìm hiểu xem Mai Trang đã ở đâu trong khoảng thời gian một năm kia, và hiện tại nàng có đang ở Việt Nam không, liên lạc như thế nào, tôi nhanh chóng suy tính hết trong đầu rồi tiếp tục đi về khách sạn.

Và lần này, nếu nàng tha thứ, tôi quyết định sẽ không bao giờ bỏ nàng một mình nữa. Giờ tôi đã trưởng thành hơn trước nhiều, tôi tin mình sẽ làm được điều mà một năm trước thôi tôi đã đánh mất. Nhưng trước hết, phải có một kế hoạch đã.

Về đến chỗ đốt lửa trại, thấy ngọn lửa bốc lên khá cao, có vẻ ấm ấp nên tôi nhanh chóng chạy lại gần, không quên nhìn theo cô nàng giờ đã lấy lại vẻ băng giá của mình rồi bỏ về lớp.

– Mày ở đây nãy giờ vậy? – Thằng Hùng đang đứng cạnh ngọn lửa thì tôi nhảy tới.

– À tao bận việc chút, tình hình thế nào? – Tôi hỏi.

– Có vẻ ổn, em ấy hẹn tao sáng mai dậy sớm đi ngắm cảnh! – Nó thích chí cười toe toét.

– Tốt lắm, tao đã bảo mà, có gì phải ngại! – Tôi vỗ vai nó ủng hộ.

– Cảm ơn mày nhiều nhé, đợt này mà được là bọn tao mời mày một bữa! – Thằng này bá cổ tôi.

– Được rồi được rồi! – Tôi gật đầu rồi đẩy nó ra.

Ở trên sân khấu, rất nhiều học sinh đang thi nhau trèo lên nhảy cho…sập. Thực chất là bọn nó nhảy theo nhạc, nhưng số lượng học sinh quá đông khiến sân khấu như muốn sập xuống vì sức nặng quá tải này. Tôi đứng nhìn bọn nó vài giây rồi đi thẳng lên phòng, rút từ trong túi chiếc điện thoại ra và bắt đầu triển khai kế hoạch của mình.

Về việc tìm hiểu xem cô nàng Mai Trang đang ở đâu, tôi chỉ có đúng một nguồn duy nhất là từ thằng bạn trai cũ của nàng, thế nhưng lần trước tôi không liên lạc được, không hiểu lần này có được không.

À nếu không tính đến chuyện mấy thằng bạn tôi ở quê cũng biết, và “thám tử” kiêm em gái của nàng là Thủy hiện tại đang học ở quê nữa, khá nhiều nguồn tin để tôi có thể khai thác.

Tôi liên hệ với từng thằng, đầu tiên là tên bạn trai cũ kia. Lần này máy đã có kết nối, và sau một hồi đổ chuông, đầu dây bên kia cũng bắt máy.

– Alo!

– Mày hả, tao An đây, nhớ không? – Tôi nói.

– An hả…để tao nhớ xem…à mày, nhớ rồi, dạo này khỏe không? – Nó hồ hởi bắt chuyện.

– Ờ tao cũng không được ổn lắm, mày đang ở đây vậy? – Tôi thắc mắc.

– Không ổn hả, tao cũng đoán vậy, tao đang bên Pháp! – Nó chép miệng.

– Thế…mày có gặp em ấy không…? – Tôi vội vàng hỏi.

– Trang hả…để xem, tầm một năm trước thì em nó có bay về đây, nhưng mà…! À để lúc khác nhé, tao phải đi làm thêm đã! – Nó thở dài.

– Nhưng gì, nói luôn xem nào, mệt quá! – Tôi cằn nhằn.

– À thì em ấy trông thảm lắm, khóc lóc suốt mấy tuần ở đây rồi lúc nào cũng đờ đẫn, bộ bọn mày có chuyện gì thế hả?

– Hả? – Vậy là đến lúc đó, nàng vẫn đau khổ vì tôi nữa sao…

– Hét bé thôi tao điếc cả tai rồi, nếu mày muốn gọi hỏi tình hình thì tin cuối cùng mà tao biết được là em nó không đến trường nửa năm nay rồi, chẳng hiểu có chuyện gì mà lúc đó thấy cả lớp bàn tán ghê lắm…

– …!

– Tao nghĩ là…! À thôi bà già giục tao phải đi rồi, nói chuyện không tiện đâu, có gì vài tuần nữa tao về Việt Nam thì hẹn ra đầu ngõ nhà em nó nói chuyện! – Nó nói rồi cúp máy luôn, mặc cho tôi thẫn thờ làm rơi cái điện thoại xuống giường.

Vậy là ngay cả lúc mà tôi tưởng như nàng đã hết yêu tôi, nàng đã khinh tôi rồi…thì thật ra không có chuyện đó. Em vẫn thật ngốc nghếch, luôn phải chịu đau khổ vì tôi mà đôi khi em không nói, còn tôi vô tâm đến mức chẳng để ý đến những thứ em phải chịu đựng. Đằng sau những nụ cười tỏa nắng hiếm hoi của em là biết bao nước mắt em giấu trong lòng vì một thằng con trai như tôi.

Giờ đây, khi triển khai kế hoạch này, tôi đã thực sự hối hận. Tôi không chắc em có thể tha thử không, nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ thanh thản được với suy nghĩ em đã từng nhốt mình trong phòng và khóc trong khi tôi đang vui vẻ bên ai đó để cố gắng quên đi em.

– Alô, anh An à? – Giọng em Thủy vang vọng bên đầu dây bên kia.

– Ơ, hả…? – Tôi giật mình, hóa ra trong lúc không để ý tôi đã bấm gọi cho nhóc này.

– Có chuyện gì ạ…sao giọng anh khác thế? – Em ấy ái ngại.

– À…thì…anh chỉ muốn nhờ em tìm hiểu xem chị Trang có về đó trong khoảng thời gian qua không thôi! – Tôi thở dài.

– Em…sẽ giúp…nhưng em nói thật, anh chẳng đáng mặt đàn ông! – Thủy ngần ngại rồi nói thẳng.

– Ừ anh biết, anh hiểu rồi, anh chỉ muốn lao đầu ra ngoài lan can thôi! – Tôi nằm xuống giường, buồn bã.

– Có gì em sẽ gọi lại sau, bye anh! – Em ấy cúp máy luôn, tôi đã buồn lại càng sầu hơn.

Việc cuối cùng là tìm hiểu thêm thông tin về cô nàng Linh kia, xem có liên hệ gì với nàng không. Và để làm được việc này, tôi phải nhờ…

– An muốn mình tìm hiểu về bạn ấy hả? – Em Linh nhíu mày nhìn tôi.

– À ừ! – Tôi gật đầu.

– Bạn đấy có liên quan gì đến cậu không? – Giọng em ấy có vẻ giận, tôi mỉm cười véo má em ấy một cái.

– Ôi trời ghen hả? – Tôi trêu.

– …! Có phải người yêu đâu mà ghen! – Linh lúng túng nhìn đi chỗ khác, mặt đỏ lựng.

– Giúp mình đi, việc quan trọng lắm! – Tôi nhún vai.

– Thôi được rồi…! – Em ấy thở dài rồi đứng lên.

– Cảm ơn nhé…! – Tôi níu tay em ấy lại.

– Không có gì…! Mà này…! – Em ấy quay lại nhìn tôi hồi lâu.

– Gì vậy? – Tôi thắc mắc.

– Mình định…mà thôi…! – Linh chạy lại ôm tôi một cái thật chặt.

– Ngoài kia hơi lạnh, mình muốn ấm thêm một lát thôi, được không! – Em ấy thì thầm vào tai tôi rồi kéo tôi nằm xuống giường.

Ngoài kia, dường như khá lạnh, nhưng trong này, có vẻ không khí nóng hơn bình thường…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.