Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 133 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 133

– Mình có nghe nhầm không vậy? – Tôi run run quay lại, nhưng tất nhiên là chẳng thấy gì ngoài một đám đông đang vây kín trước cửa lớp học.

 

Sau câu nói của người con gái đó, cả đám lặng đi tầm vài giây rồi lại bùng nổ với hàng loạt tiếng hò reo suýt xoa không ngớt.

 

– Ôi trời cô em xinh quá!

– Chuẩn rồi, cho anh xin số nào?

– Em ơi làm quen với anh đi, nhà anh đại gia…!

 

Và rất rất nhiều lời chọc ghẹo khác. Tôi bắt đầu thấy nóng mặt, cái bọn ôn này.

 

– Á! – Tiếng la thất thanh của một thằng nào đó, cả đám động vội vàng lùi ra để thằng này nằm lăn lóc dưới sàn nhà.

– Trời…! Con gái mà ghê vậy! – Tiếng thì thầm nho nhỏ, cả đám bắt đầu lo ngại về cô nàng.

 

Tôi cố gắng nhảy lên để nhìn xem có đúng là người mà tôi đang nghĩ đến lúc này không nhưng vẫn vô vọng, cô nàng vẫn đứng trong lớp.

 

– Cái con…! – Một thằng khác định lao vào trong lớp, chỉ một giây sau, hắn đã nằm đo ván dưới sàn nhà, mặt mày tái mét.

 

Có mấy thằng như không kìm chế được vội vàng đưa tay ra trước định chạm vào cô nàng nên giờ mới nằm lăn lóc ở đấy. Đúng lúc đám đông có vẻ giận dữ và định lao vào xâu xé như những con thú, thầy giám thị từ cuối hành lang đi lên. Tôi vội vàng phóng xuống dưới nhà, theo sau tôi chắc chắn có rất nhiều đứa cũng đang cuống cuồng lên như tôi.

 

Không phải tôi lo ông giám thị mà tôi vừa chợt nhớ ra mình còn phải đi họp liên đoàn đưới tầng. Thế nhưng những băn khoăn của tôi lúc nãy vẫn ám ảnh tôi, chẳng có lẽ điều đó là sự thật hay sao…

 

Điều mà trong mơ tôi cũng không ngờ đến được… Và nó đang xảy ra ngay ở đây, trong chính ngôi trường mà tôi đang theo học.

 

– An, tập trung vào, cậu có nghe mình nói gì từ nãy tới giờ không? – Chỉ huy liên đoàn nhắc nhở tôi.

– Ờ ừ, xin lỗi bạn! – Tôi gật đầu lia lịa, chưa bao giờ tôi mất bình tĩnh như lúc này.

 

Lúc đó, tôi chỉ muốn lao lên tầng để có thể xác nhận những gì đang diễn ra trong đầu tôi lúc này. Cuộc họp kết thúc sau đó một lát, tôi chẳng nghe thấy họ dặn dò gì cả, đầu óc tôi lúc này đang nằm lại trên tầng. Tôi bước từng bước lên lớp, tim đập thình thịch, cảm giác hơi khó thở ở lồng ngực, tôi nửa muốn nhìn người đó, nửa muốn trốn tránh và biến mất khỏi đây.

 

– Có nên nhìn người đó…hay không? – Tôi tự nhủ, nhưng nhận thấy nếu giờ mà đúng như những gì tôi nghĩ thì chắc tôi chết vì sốc quá.

 

Vì vậy, tôi thất thểu đi vào trong lớp, ngã uỵch cái xuống ghế. Thằng Hùng thấy tôi trong bộ dạng vậy liền túm lấy mà hỏi.

 

– Mày bị gì mà trông thảm vậy?

 

Tôi lắc đầu, mắt nhắm nghiền. Gặp hay không gặp…đó là những gì đang diễn ra trong mớ suy nghĩ hỗn độn của tôi lúc này. Tôi gượng dậy, thấy thằng Dũng với em Linh đang cãi nhau cái gì đó mà mắt em Linh đỏ hoe lên, tôi chưa thấy em ấy khóc thực sự bao giờ, vậy mà giờ đây “nhờ” tên này mà ngày nào tôi cũng thấy em nó khóc lóc, nhiều lúc muốn ra an ủi nhưng em ấy không chịu.

Thằng Dũng về chỗ, mặt đăm chiêu, có vẻ như không để ý gì đến cuộc cãi nhau vừa rồi giữa hắn và người yêu, chắc hẳn hắn đang lên kế hoạch tiếp cận người con gái lớp bên.

 

Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu thấy nóng máu. Hắn mà động vào người đó thì chắc chắn sẽ không thể lết về nhà được.

 

Tạm gác nỗi lo lắng đang dâng lên trong lòng, tôi mở quyển sách ra để đọc bài, sắp đến giờ rồi, biết đâu tôi lại bị gọi lên bảng, tên đứng đầu sổ luôn bị các thầy cô chú ý. Thế nhưng mắt tôi thì cắm vào đọc, còn đầu óc thì tiếp tục vẩn vơ ra bên ngoài lớp học, lang thang đến gần lớp bên cạnh. May là tôi không bị gọi lên, chứ liếc thấy mặt mấy đứa bị gọi run rẩy bước lên bảng mà tôi thầm thở phào.

 

Hết giờ, tôi có cố gắng lắm thì cũng không thể chen sang để gặp được, vì học sinh tan ra quá đông, mà hôm nay lại thêm cô nàng lớp bên nữa càng làm cho hành lang trở nên ngộp thở hơn bao giờ hết.

 

– Hi vọng mình không bị dẫm chết ở đây! – Tôi lẩm bẩm, cố gắng chen ra khỏi dòng người đang đi ngược lại về phía mình.

 

– Ôi trời…! – Tiếng thở dài của ai đó ngay bên cạnh, tôi giật bắn mình, loạng choạng tí ngã nhào xuống đất.

 

Tôi quay lại xem người đó là ai… Và tất nhiên, đúng như dự đoán, tôi chết đứng người, người cứng đờ, miệng há hốc ra và ngừng thở.

 

Là nàng…! Mai Trang…!

 

Nàng đứng ở đó, xinh đẹp và quyến rũ hơn trước nhiều. Mái tóc nâu hạt dẻ lòa xòa xuống mặt, đôi mắt nâu to và đẹp long lanh. Nàng vẫn như những gì tôi nhớ, chỉ khác là xinh đẹp hơn thôi. Hình như nàng cao thêm một ít so với hồi trước, dù sao vẫn thấp hơn tôi. Nàng đang liếc nhìn quanh, không để ý đến tôi, dường như đang chờ đợi một điều gì đó. Khuôn mặt lạnh lùng hơn lúc trước, hàn khí luôn toát ra khiến tôi lạnh sống lưng. Chưa bao giờ tôi gặp một tảng băng lạnh đến mức này.

 

Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng đành thất vọng khi mình bị cứng đờ trong tư thế đó. Bao cảm xúc ào ạt như lũ khiến tôi muốn xỉu, nhưng như thế thì còn gì là đàn ông nữa. Thế là tôi tiếp tục ngắm người con gái ấy với niềm vui khó tả, dù cho nàng còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.

 

– Này Linh…! Chuồn thôi! – Một thằng con trai phóng đằng sau tôi lên, tay xách hai cái balo.

– Ừ cảm ơn! – Nàng khoác balo lên vai, gật đầu rồi đi thẳng, thằng kia lúng túng đi ngay sau.

 

Linh à? Tôi lại một phen nữa giật mình. Linh là sao chứ, nàng là Trang mà? Hay là tôi nhận nhầm người? Hay là tôi nhớ nàng đến mức nhìn thấy người con gái ấy là nhầm tưởng là nàng. Tôi cố gắng nghĩ lại, lúc này tuy nàng không nhìn tôi nhưng tôi biết đó là sự không quan tâm tôi giống như bao đứa con trai khác, không phải là nàng cố tính lờ tôi đi. Vậy người đó không phải là người tôi tìm kiếm bấy lâu này à?

 

Vậy là sao?

 

Tôi vội vàng xách cặp rồi đuổi theo hai người đó, tôi phải làm rõ mọi chuyện mới được. Nhưng hai người đó có tài biến mất hay sao mà tôi chỉ chạy sau họ tầm một giây thôi mà xuống đến nơi, tôi đã mất dấu họ.

 

– Haizz…! – Tôi thở dài, cảm thấy như mình vừa bị mất thứ gì đó quý giá lắm.

– Ê An mày chạy đâu vậy? – Thằng Hùng phóng từ trên cầu thang xuống bá cổ tôi.

– Hả…? – Tôi giật mình tỉnh lại, sân trường khá đông, mọi người đang vội vàng ra về.

– Mày kiếm ai hả? – Nó nhìn tôi dò hỏi.

– Không…mày ở đâu mà giờ mới xuống? – Tôi đánh trống lảng.

– Tao chen vào nhìn mặt em ấy mà chẳng thấy em nó đâu, haizz tiếc thật! – Nó thở dài não nề, giống tôi lúc này.

– Vậy hả? – Tôi thờ ơ đáp, mắt liếc nhìn quanh cố gắng tìm kiếm người con gái ấy.

 

Đập vào mắt tôi lúc này là thằng Dũng đang lượn lờ quanh sân trường, tay đút túi quần, tai đeo head phone, mắt liếc ngang liếc dọc để tìm gì đó, tôi đoán hắn cũng có mục đích giống như tôi.

 

– Đi thôi! – Thằng Hùng bên cạnh đứng ngó nghiêng.

– Đợi một chút! – Tôi lẩm bẩm, tôi đã nhìn thấy nàng.

 

Cô nàng đang ngồi trên xe đạp điện và phóng thẳng ra cổng, đằng sau là thằng lúc nãy cũng đang vội vàng phóng xe theo. Thằng Dũng cũng đã thấy, hắn vội vàng chạy nhanh về phía cổng trường, tôi không nghĩ ngợi gì lập tức phóng vọt ra đó, mặc kệ thằng bạn đang đứng ngơ ngác một mình.

 

Tôi, hoặc hắn, sẽ là người tiếp cận nàng đầu tiên…

 

Một đám đông từ ngoài cổng trường bỗng nhiên kéo vào trong trường khiến giao thông trước cổng trường ùn tắc, tôi, hai người đó và hắn đều mắc kẹt bên trong đám xe cộ. Tôi liếc nhìn Dũng, thấy hắn cũng đang lườm tôi. Tôi nhếch mép cười.

 

Để xem… Đời không như tôi nghĩ…

 

Hắn cao tay hơn tôi một bước, chỉ trong nháy mắt, hắn lách người qua, đi lướt qua nàng một cái và nhét một miếng giấy vào tay nàng rồi huýt sáo bỏ đi. Cô nàng giật mình quay sang nhìn hắn, nhưng hắn đã đi mất.

 

Tôi đứng đơ người ở đó, cảm thấy thất vọng khi mình chẳng thế làm gì để lại gần nàng. Dường như chán phải chờ đợi trước cổng, nàng mở tờ giấy của tên kia ra, mặt vẫn lạnh lùng. Rồi khẽ nhíu mày, vò tờ giấy, người con gái ấy ném nó vào thùng rác bên cạnh rồi ung dung phóng tiếp ra ngoài cổng trường, để lại tôi đằng sau với rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.

 

Vui, vì nàng ném tờ giấy của thằng Dũng đi một cách không thương tiếc, lo lắng vì phản ứng của nàng có thể khiến tôi không thể tiếp cận được.

 

Liệu có phải nàng đã quên tôi rồi hay không? Có lẽ chỉ sau một năm không gặp mà nàng đã thay đổi đến vậy? Tôi hoàn toàn không tin điều này, nhưng sự việc đang diễn ra khiến tôi muốn điên đầu.

 

Hay nàng có chị em sinh đôi nhỉ? Tôi chưa bao giờ nghe thấy nàng nhắc đến ai khác, nàng thì đã biết về gia đình tôi, thế nhưng tuyệt nhiên tôi không biết gì về gia đình của nàng, ngoại trừ vài thông tin mập mờ qua lời kể của tên “người yêu cũ” của nàng.

 

“Người yêu cũ” à? Nhắc đến đây, tôi mới giật mình nhớ ra. Biết đâu tên này sẽ biết chút thông tin về nàng trong khoảng thời gian một năm qua, ngoài thằng này ra tôi chẳng biết ai thân thích với nàng nữa.

 

Ngó nghiêng xung quanh, tôi chạy đến bãi gửi xe định phóng xe ngay về nhà. Tôi có mấy việc quan trọng cần làm trong tối nay. Một trong những điều đó là tìm lại thông tin liên lạc của nó.

 

Đang chạy dọc hành lang, tôi giật mình khi có tiếng cãi nhau trong một lớp học. Liếc vào, tôi thấy tên Dũng và em Linh lớp tôi đang cãi nhau một cách kịch liệt. Hắn vung tay quát nạt em Linh khiến em ấy sợ hãi co rúm vào một góc lớp. Ngay khi hắn vung tay định tát cho em ấy một cái thì tôi lao ngay vào, tóm chặt lấy tay hắn.

 

– Dừng ngay lại! – Tôi lạnh lùng quát.

– Mày có quyền gì mà xen vào việc của bọn tao? – Nó hất mạnh tay tôi ra, đẩy người tôi ra xa.

– Tao là bạn thân của Linh, mày mà động vào em ấy thì đừng trách! – Tôi lừ mắt nhìn nó.

– Tao biết mày, thằng phá đám! – Nó gật gù rồi bất chợt tung ngay ra một cú đấm thẳng vào mặt tôi.

– Chát! – Tôi đưa tay đỡ kịp, đồng thời đá mạnh vào chân hắn.

– Bịch! – Hắn lách ra, thu chân lại rồi tung một cú đá thẳng vào bụng tôi.

 

Tôi đỡ cú đá của hắn, người bật ra sau một chút. Ngay lập tức, tôi nghiêng người, tung ra phát đấm xiên trực diện vào ngực hắn, hắn gạt ra rồi đánh mạnh một phát vào đầu tôi, tôi vẫn kịp giơ hai tay lên đỡ đồng thời tung thêm một cú đá về phía hắn nhưng hắn né được.

 

– Dừng lại! – Tiếng hét của Linh khiến hai chúng tôi giật mình buông nhau ra.

 

Cả hai chưa ai dính đòn, tôi và hắn lườm nhau. Hắn cũng không vừa khi đỡ và né được hết đòn tấn công của tôi. Hắn hừ nhạt một cái rồi xách balo đi thẳng ra ngoài, không quên ném cái nhìn hằn học cho tôi.

 

Ngay khi hắn vừa đi, Linh chạy ngay đến bên tôi, lo lắng xoay người tôi.

 

– An có bị đau ở đâu không?

– Không sao, còn chưa dính đòn mà! – Tôi thở dài nhìn em Linh đang lặng lẽ quệt nước mắt vào ống tay áo.

– Mình xin lỗi…! – Linh cúi gằm mặt.

– Có chuyện gì vậy? – Tôi dò hỏi.

– Chuyện dài lắm…! Giờ An đi với một mình lát được không? – Em ấy khẽ lắc đầu.

– Lại giống lần trước hả? – Tôi nhướn mày.

– Không…! Lần này khác! – Em ấy ngượng ngập quay mặt đi.

– Thôi được…! Nhanh thôi đấy, mình có mấy việc ở nhà! – Tôi gật đầu rồi bỏ ra ngoài lấy xe.

 

Hôm đó, em ấy ngồi tâm sự với tôi rất nhiều chuyện, chủ yếu là về chuyện giữa em nó và thằng Dũng. Tôi ậm ừ cho qua chuyện, đầu óc thì vẫn đang suy nghĩ về câu chuyện của mình. Lát sau, sau khi chào tạm biệt em Linh, tôi không về nhà ngay mà thơ thẩn dạo xe qua các con phố, đầu óc luôn rối bời, may mà không gây tai nạn giao thông.

 

Lần này…nếu đó là nàng, liệu tôi có thể tha thứ cho bản thân và quay lại với nàng không…

 

Đó còn là một câu chuyện dài…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.