Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 132 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 132

Cuối cùng thì đợt thi học kì cũng kết thúc trước ngày Giáng sinh. Học sinh đã lấy lại được tâm trạng vui mừng hớn hở thường ngày sau khi kì thi kết thúc. Mặc kệ kết quả thế nào, hôm đó lớp tôi lên kế hoạch đi chơi đêm Giáng sinh. Có lẽ đây là ngày các cặp đôi hạnh phúc bên nhau, còn những ai đang độc thân như tôi thì ngày hôm nay khá là nhàm chán.

 

Cũng may, trước khi ai đó có ý định đi đánh lẻ thì nhất quyết phải làm một tăng ăn uống tại quán đã, sau rồi tăng hai đi karaoke, ai không đi có thể về. Nhận thấy ngày hôm nay về nhà không có việc gì làm, tôi nhanh chóng đồng ý nhận lời đi hai tăng.

 

Em Linh từ sau đợt gặp thằng Huy bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Tôi không trách em ấy, chỉ thấy hơi lo cho em nó sẽ gặp phải một kẻ nguy hiểm. Linh cắm mặt vào cái điện thoại chat liên tục, không để ý đến xung quanh. Tôi ngó sang hỏi nhỏ.

 

– Linh đi với lớp không?

– À ừm…mình không biết! – Em ấy hơi lúng túng, giấu cái điện thoại đi.

– Nhắn tin với người yêu hả? – Tôi trêu.

– Ừ thì…! – Linh xấu hổ quay mặt đi làm tôi bật cười.

– Thôi cứ thoải mái đi, bạn bè với nhau ngại gì! – Tôi vỗ vai em ấy, Linh khẽ nhăn mặt rồi lại tiếp tục nhắn tin với trai.

 

May là con em Hằng là tôi chơi khá thân, nếu không đi một mình cũng buồn. Tôi xuống chỗ em Hằng, cười cười.

 

– Lát đi chơi với lớp không nhóc?

– Ai là nhóc? – Em ấy tát nhẹ tôi một cái rồi kéo tôi ngồi xuống ngay cạnh.

– Hằng đó! – Tôi gật gù.

– Gì cơ? – Em ấy giơ nắm đấm trước mặt tôi.

– Đấy, tính trẻ con thế bảo sao không ai thích nổi? – Tôi gạt tay em ấy ra rồi thở dài.

– Hứ! Lát đi với Hằng không? – Em ấy đột ngột đổi giọng háo hức.

– Ờ rồi để nghĩ xem! Lát có gì gọi điện sau! – Tôi vờ đăm chiêu đứng lên và bước ra bên ngoài.

 

Trời tối nhanh và gió lạnh ào ào thổi vào người… Tôi đứng lặng đi và lại nhớ về một người tôi không bao giờ quên…

 

Buổi tối hôm đó không có gì đặc biệt, tôi chỉ đi theo cho đỡ buồn. Nhưng nhìn đám bạn ai nấy đều tay trong tay khiến tôi không khỏi thấy tủi thân, tuy nhiên tôi không thể hiện ra mặt mà chỉ cố nén lại vào lòng mình.

 

Em Linh có vẻ tíu tít bên thằng Dũng, hắn có vòng qua lớp tôi một lát, nhưng đủ khiến cho đám con gái lớp tôi loạn hết cả lên, mấy đứa cứ đòi chụp hình chung, thiếu điều xin luôn chữ kí của hắn. Trông hai người đó cũng đẹp đôi đấy chứ, nhưng thực sự thằng Dũng nguy hiểm đến đâu, tôi cũng chưa thể biết được.

 

Cuối cùng, không thể trụ thêm ở đây, tôi lặng lẳng bỏ về nhà, lết lên giường nằm vắt tay mà suy nghĩ về những gì tôi đã từng có, những gì tôi đã đánh mất… Cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng, có thứ gì đó đang chặn lại khiến tôi nuốt không trôi được, khóe mắt cay xè và nhòe đi trong nỗi ân hận và xót xa…

 

***

 

Tết năm đó, tôi quay trở lại quê mình sau gần một năm lên thành phố sinh sống. Mọi thứ vẫn vậy, vẫn như trong trí nhớ của tôi. Nơi đây có biết bao nhiêu kỉ niệm, nơi tôi đã bỏ lại đằng sau với rất nhiều tiếc nuối…

 

Tôi đoàn tụ bên gia đình như ngày nào, đi thăm em Thủy, thậm chí hai anh em còn có dịp đi dạo đi chơi với đám bạn của tôi.

 

Chúng tôi đã quay lại thăm mộ của em Ngọc, mới ngày nào thôi mà giờ cỏ đã xanh cả rồi. Chúng tôi đứng lặng hàng giờ trước di ảnh của em, trước khói nhan đang bay thành từng cuộn, trong cái giá lạnh của mùa đông…

 

Em ở đây, cô độc và lạnh lẽo. Chẳng có ai đến thăm em cả, có lẽ chỉ có tôi và những đứa bạn cùng lớp là sẽ nhớ em mà thôi. Tôi nắm chặt tay lại để kìm lại một giọt nước mắt đang rơi xuống…

 

Em ở đó, vẫn mỉm cười và xinh đẹp như ngày nào. Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên nó, mỉm cười trước khi đặt một bó hoa thật đó xuống.

 

– Tạm biệt em…! Tôi sẽ quay lại thăm em! – Tôi thì thầm rồi đứng dậy và bước xa nơi người con gái cô đơn nằm lại một mình.

 

 

Tôi cũng đã có dịp gặp Ngọc Hân, em ấy khỏi phải nói vui mừng thế nào khi gặp lại tôi.

 

– An đi đâu cả năm nay vậy? – Hân đấm một phát vào tay tôi giận dỗi.

– Mình lên thành phố! – Tôi xoa xoa tay.

– Sao không nói với mình gì hết vậy? – Em ấy lườm tôi.

– Mình đi vội nên quên, xin lỗi nhé! – Tôi mỉm cười xoa đầu em ấy, Hân không nói gì, em ấy cười tươi.

– À mà người yêu Hân đâu rồi? – Tôi ngó nghiêng xung quanh, em ấy chỉ đi một mình đến gặp tôi.

– Chia tay rồi! – Em ấy trả lời cụt lủn.

– Hả…? Sao thế? – Tôi giật mình.

– Không hợp thôi, mà Trang đâu rồi? – Hân nhìn tôi dò hỏi.

 

Tôi chợt khựng lại, tim nhói lên một nỗi đau không lời. Nó cắt cứa vào lòng tôi, cổ họng tôi nghẹn ứ lại, nỗi ân hận lại trào dâng. Những gì tôi cố gắng quên đi thì em ấy lại chạm vào chúng. Tôi khẽ lắc đầu, Ngọc Hân cũng hiểu nên em ấy vỗ nhẹ vai tôi an ủi.

 

– Không sao đâu…!

– Ừ! – Tôi lạc giọng mất vài phút, cố gắng lắm mới thốt lên được một câu.

– Thôi đi chơi với mình cho khuây khỏa nhé! – Em ấy chìa tay ra.

– Lúc khác đi…! – Tôi lặng lẽ nói rồi quay lưng đi, mặc kệ ánh mắt thất vọng của em ấy.

 

Tôi lại đi dạo ra biển cho lòng thanh thản một chút. Tìm được lại cái ghế đá ngày nào, tôi thả mình xuống đó, nhìn quanh và nhắm mắt lại. Có vô vọng không khi tôi đang cố gắng tìm kiếm lại hình bóng của nàng sau gần một năm xa nhau… Có lẽ, nàng quá xa tôi rồi… Có cố gắng níu lại thì cũng chẳng còn gì. Đã tới lúc, tôi buông bỏ, và tiếp tục chặng đường phía trước một mình…

 

***

 

Sau Tết, ai nấy đều khá phấn khởi, sắc mặt tươi tỉnh, chắc Tết nhận nhiều tiền mừng tuổi nên ai trông cũng phởn hơn hẳn. Tôi bước vào lớp, có mấy đứa dúi cho mình mấy cái phong bao lì xì, tôi mỉm cười rồi bước vào chỗ. Mấy đứa khác mặt nhăn nhó, chắc chơi trò bốc thăm bao lì xì được ít tiền đây.

 

Em Linh từ sau Tết ra suốt ngày cứ buồn bực, tôi hỏi thì em nó lắc đầu bảo không có gì, nhưng tôi chắc chắn là em nó với thằng Dũng đang gặp trục trặc với nhau đây. Cũng lạ, hai đứa mới được có hơn 1 tháng mà đã bắt đầu có chuyện rồi. Tôi hơi bực nhưng không nói gì, việc của em ấy thì em ấy tự lo thôi.

 

Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi bước vào, cả lớp im ngay lập tức. Giáo viên lớp tôi thì không nghiêm khắc lắm, lúc nào chơi thì rất thoải mái nhưng lúc nào có việc hay đang giờ học thì không ai dám ho he gì. Cô nhìn cả lớp một lượt rồi nói.

 

– Hôm nay lớp chúng ta nhận thêm 1 bạn mới, đồng thời có 2 bạn chuyển đi!

– Trai hay gái hả cô? – Thằng Khánh nói leo.

 

Cô trừng mắt nhìn thằng này, lập tức nó rụt cổ ngay. Im lặng vài giây, cô quay ra cửa rồi nhẹ nhàng nói.

 

– Em vào đi!

 

Vài giây sau, chưa thấy ai bước vào, tôi mới thắc mắc ngó qua cửa sổ xem có chuyện gì thì hơi giật mình khi thấy thằng Minh Dũng đang há mồm nhìn về phía sau tôi. Tôi quay lại nhưng bị cửa sổ che mất nên không thấy được gì. Cô giáo tôi gọi lần hai.

 

– Dũng, em vào đi!

 

Thằng này mới hơi tỉnh lại một chút, mắt liếc nhìn phía lớp bên với nỗi tiếc nuối vô hạn, không hiểu lớp bên kia có ai hay cái gì mà khiến nó tiếc đến vậy nhỉ. Nó thở dài, nhắm mắt rồi nở một nụ cười giả tạo và bước vào trong lớp.

 

Cả lớp ồ lên thích thú, rồi một tràng vỗ tay rất lớn nổ ra, cùng với tiếng hò reo đầy thích thú của chị em phụ nữ ở lớp tôi. Bọn con trai thì sầm mặt mày, tất nhiên rồi, ai chứ thằng này là mối đe dọa cực kì lớn đến hạnh phúc của bọn nó, không lo sao được. Liếc qua Linh, thấy em ấy cũng đang há hốc mồm nhìn hắn, chắc hắn chuyển lớp mà không nói gì với em nó, chắc muốn làm bất ngờ đây.

 

– Em sẽ ngồi cạnh em Hằng nhé! – Cô chỉ tay về phía “em gái” tôi đang ngồi, thấy vẻ mặt sung sướng hạnh phúc của em ấy mà bọn con trai lớp tôi mặt mày tối sầm, tay siết thành nắm đấm mà không dám làm gì, dự cô chủ nhiệm mà đi thì thằng Dũng không lết về được nhà.

 

– Dạ…! – Minh Dũng chưa kịp dứt lời, phía bên lớp bên cạnh như vỡ tung với tiếng hò reo, hú hét, vỗ tay của bọn con trai, tôi đồ rằng lại thêm một đứa con gái nào vào lớp đó rồi. Tiếng hò hét đó phải lớn hơn tiếng hò reo của lớp tôi đến mười lần.

 

Một đứa con gái đủ khiến cho thằng Dũng phải tiếc nuối vô hạn, hẳn không phải dạng vừa một chút nào, tôi thầm nghĩ. Bọn con trai lớp tôi tròn xoe mắt hướng ra cửa, chắc chắn lát nữa giờ ra chơi sẽ có hàng loạt án mạng với các trai xinh gái đẹp đây.

 

Thằng Dũng khựng lại một chút, mặt mày bắt đầu tối sầm y như bọn trong lớp rồi bực bội ngồi xuống cạnh em Hằng. Thấy vẻ mặt hầm hầm của nó, em ấy cắn môi ái ngại rồi quay đi.

 

Không khí trong lớp trở nên căng thẳng, hồi hộp, ai nấy đều muốn chạy sang bên đó để xem một hot girl nào đó mới chuyển đến lớp. Tôi cũng có phần tò mò, nhưng nhanh chóng quên đi để tập trung vào bài vở.

 

– An ơi! – Tiếng thì thầm bên tai, tôi quay sang thì bất ngờ nhìn thấy em ca sĩ của trường ngày nào đang đứng ngoài cửa sổ gọi tôi.

– Gì thế? Sao biết tên mình? – Tôi thắc mắc.

– Cậu nằm trong danh sách đi họp đoàn đây, lát xuống tầng 1 phòng 103 nhé! – Em ấy nháy mắt với tôi rồi nhanh chóng chạy đi.

 

Quên mất là tôi đang là bí thư của lớp, tôi thở dài ngả người ra sau, bắt gặp ánh mắt ghen tức của mấy thằng bạn, nhưng tôi mặc kệ.

 

Hết tiết, cả lớp tôi vội vàng chào giáo viên rồi ùn ùn kéo ra cửa, lại thêm bọn con trai ở các tầng và các lớp bên cạnh ầm ầm kéo đến như vũ bão khiến cho hành lang bị nghẽn lại. Tôi phải vất vả lắm mà vẫn không thoát được khỏi đám đông này. Đúng lúc đó, một tiếng ồ lớn vang lên, đầy tiếng xuýt xoa khi có một người bước ra từ trong lớp. Tôi chẳng thấy gì vì còn đang bận chen ra ngoài

 

– Mọi người về lớp hết đi! – Tiếng một thằng con trai vang lên.

 

Lập tức đám đông nhao nhao lên đòi đánh thằng này, định xô đẩy nhau vào trong lớp khiến nó lúng túng nhìn quanh rồi tiếp tục. Con trai lớp đó đang thành hàng để bảo vệ cửa thì phải.

 

– Mọi người về lớp đi không mình gọi giám thị lên đấy!

 

Bỏ ngoài tai lời nhắc nhở, thằng này bị túm áo rồi bị đẩy mạnh ra sau khiến nó loạng choạng ngã nhào vào trong lớp. Đám dông tiếp tục hỗn loạn, mấy ông vệ sĩ của lớp lần lượt bị kéo ra. Đúng lúc tình hình đang căng thẳng nhất thì một giọng nữ trong trẻo cất lên, đầy hàn khí.

 

– Mọi người về lại lớp ngay đi, không lát nữa tất cả sẽ bị kỉ luật! – Giọng nói đó vang lên một cách dứt khoát khiến tôi giật nảy mình, đánh rơi tập vở trên tay xuống đất.

 

Có lẽ nào…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.