Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 130 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 130

– Không đùa đấy chứ? – Tôi hơi sốc.

– Ai đùa…hấc…vào nhà nghỉ kia kìa! – Em nó chỉ tay lung tung, chẳng hiểu sao đúng ngay cái nhà nghỉ bên cạnh đường.

– Điên! Để mình đưa về nhà! – Tôi nhăn nhó lắc đầu.

– Không về đâu! Vào đây cơ! – Em nó nhõng nhẽo, chân tay đạp tôi tới tấp. Phải ngày thường thì em ấy ăn vài cú cốc đầu rồi, nhưng giờ trong hoàn cảnh này nên tôi không nỡ.

– Trời ạ! – Tôi thở dài nhìn quanh.

 

Em ấy còn bụm miệng định nôn ra, tôi không còn cách nào khác là đành tống em nó lên trên đó. Chẳng lẽ không biết nhà em nó thì tôi ngồi ngoài đường cả đêm sao. Vào đặt trước với chủ nhà nghỉ, ánh mắt của ông quản lí khiến tôi hơi bực mình, làm như tôi chuốc say em nó rồi lợi dụng không bằng.

 

– Em kí tên vào đây! – Ông chìa cái quyển sổ ra.

 

Tôi kí xoẹt cái rồi cầm chìa khóa dìu em nó lên phòng. Nhà nghỉ này cũng không đến nỗi nào. Phải nói là bất đắc dĩ lắm tôi mới phải vào đây, đứa nào trong lớp mà biết được có khi tôi đi tù quá.

 

– Haizz…đến mệt với con bé này! – Tôi thở dài thườn thượt.

 

Em Linh lảo đảo đi cạnh tôi, đầu tóc rũ rượi, mùi rượu nồng nặc. Tôi lẩm bẩm một mình.

 

– Em nó có chuyện gì hay sao mà phải uống cái thứ này?

 

Vào đến phòng, việc đầu tiên của tôi là đẩy em nó vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại để em ấy tự xử lý. Vừa đẩy vào xong, tôi đã nghe thấy tiếng nôn ọe bên trong phòng. Rồi tiếng xả nước ầm ầm trong đó. Tôi chạy ra ban công, ngó nghiêng xung quanh rồi đóng cửa sổ lại và ngồi đợi trên giường.

 

Tầm một tiếng sau, không thấy động tĩnh gì nữa, tôi mới lò dò bước vào lôi em nó ra khỏi đấy, phải nói là chật vật mãi mới kéo được em nó nằm lên giường.

 

– Sao giống mấy bộ phim Hàn thế nhỉ? – Tôi lẩm bẩm, tháo bớt giày của em nó ra cho thoải mái, sửa sang lại chỗ nằm rồi bỏ đấy đi về.

 

Đêm hôm thế này, hai đứa học sinh một nam một nữ vào nhà nghỉ, người đời biết thể nào cũng dị nghị cho mà xem. Tôi xuống đến quầy thu ngân, định bụng nhờ đưa mấy thứ cho em ấy vào ngày mai thì bắt gặp ông quản lí lúc nãy.

 

– Bạn gái đâu rồi em? – Ánh mắt nham hiểm, tôi hơi rùng mình.

– À…bạn em đang nằm ngủ trên đó, có gì…? – Tôi rút tờ giấy nhỏ trong túi, ghi nghệch ngoạc vào chữ giải thích chuyện hôm nay rồi đưa cho ông quản lí.

 

Ông này vội vàng giật lấy, gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng lên vẻ nham nhở.

 

– Ok em cứ yên tâm, anh sẽ đưa nó cho bạn em! – Nói rồi ông đút thẳng vào túi rồi huýt sáo bỏ vào trong phòng riêng, không quên nụ cười đầy nham hiểm.

 

Tôi nhận ra sẽ có chuyện không ổn nếu tôi bỏ mặc em Linh ở đây mà về nhà. Biết đâu ông quản lí lại lợi dụng làm chuyện xấu thì… Thế là cực chẳng đã, tôi lại phải leo lên phòng, thầm nhủ từ sau không đi chơi với em nó nữa.

 

Vào đến phòng, cái giọng lè nhè của em ấy lại vang lên.

 

– An ơi! An đâu rồi!

– Mình đây? – Tôi lại gần em nó.

– Lại đây chút! – Em ấy kéo tôi lại gần.

– Để làm gì…? – Tôi đang thắc mắc chưa hiểu gì thì em nó đã kéo tôi lại và…ôm chặt cứng.

– Cái gì vậy? – Tôi giật mình đẩy em ấy ra, nhưng càng đẩy em ấy lại càng ôm chặt hơn.

– Mình thích cậu! – Em ấy lè nhè, tôi giật mình quay sang.

– Đùa à? – Tôi sững sờ.

– Không! – Linh dụi đầu vào người tôi rồi nằm im.

 

Trong tình huống này, chợt tôi lại nhớ đến em… Tôi đẩy mạnh em ấy ra.

 

– Thôi! Linh say quá rồi, ngủ đi! – Tôi quát.

– Say đâu mà…say…mình còn…khỏe chán! – Em ấy lại tiếp tục nói bằng cái giọng đó.

– Thế có ngủ không đây hay là ra đường?

– An ngủ với mình đi! – Em nó lại chồm lên kéo tôi xuống rồi ôm chặt lấy.

 

Mặc cho tôi có vùng ra thế nào thì em nó vẫn bám chặt lấy. Hết cách, tôi đành nằm im đó, định bụng sáng mai phải phạt cho ra nhẽ mới được. Được một lát, thấy em ấy đã bắt đầu thả lỏng ra, tôi mới từ từ ngồi dậy được. Kiếm tạm cái gối nhét cho em nó nằm ôm, tôi thất thểu ra bàn ngồi.

 

Có phải em nó thích mình thật không? Hay là say rượu nên nói bừa vậy? Đầu óc tôi rối tung với hàng đống câu hỏi. Nếu mà em nó thích mình thật thì…tôi sẽ là người cảm thấy có lỗi nhất, vì tôi không có tình cảm với Linh. Tôi coi em chỉ là bạn thân thôi, không bao giờ đi quá giới hạn đó.

 

Mệt mỏi, tôi ngủ thiếp trên bàn đi lúc nào không hay…

 

***

 

Sáng hôm sau, tôi được đánh thức bằng một tiếng hét khủng khiếp.

 

– Aaaaaaaaaaaaa! – Tiếng hét như chuông báo động phát ra, tôi giật mình tỉnh dậy, dụi mắt nhìn quanh.

– Cái gì vậy? – Tôi nhìn quanh tìm nguồn phát ra âm, và không đâu xa, chính là từ con bé đang nằm trên giường.

– Đồ…! – Chưa kịp định thần, tôi bị nguyên cái  gối to đùng bay thẳng vào  mặt làm tôi ngã ngửa ra sau.

– Đồ lợi dụng…! Xấu xa…! – Tiếp đó là một loạt cú đấm đá vào người tôi.

– Bĩnh tĩnh đi! – Tôi nằm lăn lóc dưới sàn đang gượng dậy thì bị một cú sút thẳng vào bụng.

– Đồ dê xồm…! Huhu! – Em nó vẫn tiếp tục đấm đá tôi, phải cố gắng lắm tôi mới quát được một tiếng.

– Linh thôi ngay đi! Làm trò thế chưa đủ hay sao? – Tôi ôm bụng đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn em ấy.

 

Cuối cùng em nó ngừng lại, tay quệt nước mắt còn đang long lanh trên mi. Tôi chẳng có hơi mà nói, lảo đảo ngồi xuống ghế ôm bụng.

 

– Chưa kịp hiểu chuyện gì mà đã phản ứng vậy rồi! – Tôi liếc em ấy rồi thở dài.

– Chuyện gì nữa…? An đưa mình vào đây, chẳng phải…? – Nước mắt lại chực tràn ra, tôi ngán nhất là mấy bà cô này khóc lóc.

– Nghe này, chuyện thế này…! – Tôi ngồi kể lại chuyện hôm qua cho Linh nghe, em ấy ngồi im dưới sàn lắng nghe, thi thoảng lại nhìn tôi, ánh mắt dần dần dịu lại.

 

Đến khi tôi kể xong, em ấy mới thở phào một hơi rồi nhanh chóng chuyển sang lo cho tôi.

 

– An…có đau lắm không?

– Đá mạnh thế lại bảo không đau? – Tôi quắc mắt nhìn làm em ấy sợ xanh mặt.

– Mình…mình xin lỗi…tại mình hơi…! – Em ấy cúi gằm mặt xuống, dáng khép nép như đứa con nít đang bị phạt.

 

Tôi thở dài, cũng phải thông cảm cho em ấy, con gái ai chẳng sợ chuyện này.

 

 

– Thôi được rồi! Ra khỏi đây thôi! – Tôi thở dài, tiện tay kéo cái túi xách lên rồi bỏ ra khỏi phòng.

– Đợi mình một lát nha! – Nói rồi em ấy chuồn thẳng vào nhà vệ sinh rồi chốt cửa lại.

 

Tôi bước ra khỏi phòng định xuống trả phòng trước thì gặp ngay ông quản lỉ đang đi lên tầng, tay cầm cốc nước cam. Thấy tôi, ông này hơi giật mình một chút nhưng kịp thời lấy lại vẻ thản nhiên.

 

– Em ở trong đấy à?

– Vâng? Có chuyện gì không anh? – Tôi nhướn mày.

– Ầ…không có gì! – Nói rồi ông cầm cốc nước đi thẳng xuống dưới nhà, tôi dõi theo với hàng đống dấu hỏi trong đầu.

 

– Chuyện gì vậy chứ? – Tôi lầm bầm, thong thả bước xuống dưới trả phòng.

 

Xong xuôi đâu đó, tôi lại trèo ngược lên để gọi em nó xuống. Lên đến nơi, tôi đã thấy tiếng đập cửa ầm ầm trong phòng vệ sinh và tiếng gọi hốt hoảng của Linh.

 

– An ơi? An!

– Có chuyện gì? – Tôi vội chạy đến xem tình hình.

– Cửa phòng vệ sinh bị kẹt rồi…! – Tiếng nói rầu rĩ của em ấy phát ra từ bên trong.

– Ai bảo khóa vào làm gì? – Tôi trêu.

– An còn đùa được nữa sao? – Linh có vẻ bực.

– Thôi được rồi để mình xem nào! – Tôi lại gần, ngó nghiêng xem xét cánh cửa rồi phán.

– Linh…! Giờ cậu huých mạnh từ trong ra, An sẽ kéo cửa ra xem sao? – Đó là sáng kiến duy nhất của tôi vào thời điểm đó, cũng chẳng có cách nào hay hơn.

– À ừ được thôi! – Tiếng huých vai vào cửa rầm một cái, tôi dùng sức vừa vặn vừa kéo cái cửa ra.

 

Những tưởng như cách này không ăn thua, tôi đã bắt đầu thấm mệt thì “tách” một cái, cánh cửa bật mở. Tôi đang giữ cánh cửa thì mất đà loạng choạng rồi ngã lăn xuống sàn. Còn em Linh từ trong đang theo đà lao thẳng ra ngoài, vấp vào tôi và cũng ngã lăn xuống. Tuy nhiên tôi thì ngã ra sàn, còn em ấy thì ngã đè lên người tôi, hai đứa mặt đối mặt sát nhau.

 

– …! – Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau, má em Linh đã bắt đầu đỏ ửng lên.

 

Trong tình thế khá là…nhạy cảm này, tôi cảm thấy hơi có chút gì đó…bứt rứt trong người. Linh không đứng lên, em ấy vẫn tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt mê hoặc đó. Rồi từ từ, em ấy nhắm mắt lại, tay giữ chặt lấy tay tôi và nhích lại gần hơn…

 

– Phiền hai em…? Ơ? – Chị giúp việc đi vào phòng, nhìn thấy chúng tôi liền giật mình rồi đỏ mặt chạy ra khỏi phòng.

 

Lúc này, tôi mới tỉnh táo được một chút. Tôi gượng ngồi dậy, em Linh thở dài một tiếng rồi cũng chống tay đứng lên. Tôi cũng thầm cảm ơn chị giúp việc đã cứu tôi khỏi cái cảnh dở khóc dở cười đó.

 

– Về thôi! – Tôi phùi quần áo rồi đứng dậy, làm như không có chuyện gì, dù trong lòng tôi giờ đang rất rối.

 

Linh im lặng không nói gì, lặng lẽ đi sau tôi ra khỏi nhà nghỉ. Tôi cố tỏ ra bình thường để khiến không khí bớt nặng nề hơn.

 

– Vậy? An về đây, chiều gặp!

– À ừ…gặp…gặp lại An sau! – Linh ấp úng nói rồi đi thẳng một mạch về hướng ngược lại, bỏ lại tôi đằng sau với ngổn ngang suy nghĩ trong đầu.

 

Vậy là điều tôi lo ngại đã thành hiện thực, em ấy thực sự đã thích tôi. Thật sự là tôi không muốn như vậy, nhưng chẳng hiểu sao cứ chơi với người con gái nào là y như rằng…

 

Không thể lí giải nổi những gì đang diễn ra, tôi lắc đầu một cách chản nản rồi thất thểu đi về nhà. Tối qua tôi đã báo với dì tôi sang nhà bạn ngủ nhờ vì có mấy việc trên lớp nên chắc dì tôi không nghi ngờ gì. Bà mà biết tôi vào nhà nghỉ với con gái thì tôi chỉ có ăn cháo thay cơm…

 

***

 

Những ngày sau đó, mọi chuyện vẫn tiếp diễn theo chiều hướng tẻ nhạt như ngày thường. Sáng dậy học bài, chiều xách cặp đến lớp, ngồi nói chuyện với em Linh và mấy đứa bạn, học 5 tiết rồi đi về ăn cơm, rồi lại học bài, chơi, ngủ…

 

Sau vụ ngày hôm đó, em Linh đối với tôi như không có chuyện gì, mặc dù vậy tôi luôn cảm nhận được sự ngại ngùng khi em ấy đi cạnh tôi xuống dưới catin, điều mà từ trước đến nay chưa có tiền lệ. Những tưởng mọi chuyện cứ tiếp diễn thế mãi thì cho đến một hôm, một người khiến cho Linh, một cô bé vẫn luôn cười bất ngờ phải chịu nhiều đau khổ, khiến em ấy khóc lóc suốt ngày, hắn cũng khiến cho rất nhiều đứa con gái khác phải chịu chung số phận với Linh và khiến cho tôi lao đao rất rất nhiều phen…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.