Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 127 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 127

Với cái áo vừa bị tạt nước lên đang nhỏ nước ròng ròng xuống đất, tôi ung dung cầm chai nước đi ra ngoài, thể nào hai bà cô ngoài kia cũng có chuyện để nói.

 

Đúng như tôi dự đoán, đang thẩn thơ suy nghĩ linh tinh, tôi chạm mặt ngay em Linh đang đứng tựa người vào cửa đợi tôi. Trông thấy áo tôi ướt nhẹp và có mùi sting dâu, Linh vội vàng chạy lại gần.

 

– Sao thế này? – Em ấy nhìn tôi một lượt.

 

– Bị thằng nào đó va phải ấy mà! Không sao! – Tôi trấn an.

 

– Ướt hết thế này mà không sao à? – Linh nhăn mặt nhìn tôi.

 

– Ừ…! – Tôi gật đầu, cầm chai nước uống một hơi.

 

– An đi thay áo đi, thế này sao học được!

 

– Khỏi đi, sắp đến giờ học rồi! – Tôi lắc đầu.

 

– Ừ nhỉ…? – Em nó cắn môi ái ngại, rồi như chợt nhớ ra gì đó, em ấy đập vai tôi một cái rồi phóng đi.

 

– An đợi ở đây! – Chẳng kịp để tôi nói tiếng nào, em ấy đã phóng thẳng ra ngoài catin.

 

Linh vừa đi khỏi, đến lượt em Hằng phóng vào trong. Trông thấy tôi đang ung dung uống nước trong cái áo ướt nhẹp nước, em nó hoảng hốt.

 

– Trời…? Chuyện gì xảy ra thế này? – Em nó túm lấy tay tôi.

 

Tôi nhún vai, tỏ vẻ không biết gì để đỡ phải giải thích nhiều. Gì chứ em Hằng mà đã hỏi thì cứ như hỏi cung vậy.

 

– Sao vậy? Bộ An bị ai đó tạt nước hay sao? – Hằng ngó nghiêng xung quanh.

 

– Ừ! – Tôi đành đáp bừa.

 

– Ai? Ai? Ai làm? – Em ấy như nhảy dựng lên, tôi đồ rằng em nó mà biết là ai thì thằng đó xác định tàn đời.

 

– Hằng mà biết ai dám tạt nước anh hai thì tên đó xác định! – Em nó bỏ tay tôi ra, xắn tay áo hùng hổ chạy ra ngoài.

 

Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Em nó có lục tung cả trường lên cũng thế thôi.

 

Đợi thêm một lát, em Linh cầm cái áo chạy từ ngoài vào. Trông em ấy thở dốc ra mà thấy tội.

– Áo đây…! An mặc vào đi! – Em ấy đưa cái áo cho tôi.

 

Tôi nhìn cái áo trên tay, lòng đầy thắc mắc. Cái áo trông không có gì nổi bật, màu trắng trơn nhưng rất sạch và thơm.

 

– Áo của cậu hả? – Tôi nghi ngờ.

 

– Không…! Của bạn mình! – Em ấy ấp úng nói rồi quay mặt đi.

 

– Cậu đi đâu mà lâu vậy?

 

– …! – Im lặng không nói câu nào, mặt đỏ bừng.

 

– Cậu vất vả rồi…! – Tôi cười rồi khoác vai em ấy.

 

– Tránh ra…ướt hết áo mình bây giờ! – Em ấy ngại ngùng đẩy tôi ra.

 

– Không sao yên tâm! – Tôi tiếp tục vòng tay qua vai em ấy, lần này thì Linh không đẩy tôi ra nữa mà ngượng ngùng cúi đầu.

 

– Bạn bè lâu năm vậy mà còn ngại à? Lạ quá! – Tôi nheo mắt.

 

– Lâu gì mà lâu! – Em ấy lí nhí.

 

– Mình chỉ tỏ lòng biết ơn thôi mà? Không thấy thoải mái thì thôi vậy! – Tôi định bỏ tay ra nhưng em ấy níu lại.

 

– Không…không sao…! – Linh níu tay tôi lại.

 

– Thế nhìn lên đây xem nào? – Tôi trêu.

 

Linh ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khá là…đáng quan ngại, ít nhất là với tôi. Thế là tôi không nhìn nữa, ánh mắt vu vơ nhìn quanh.

 

– Xoẹt! – Cảm thấy như có tia lửa xẹt qua tôi, tôi giật mình nhìn quanh. Có ánh mắt của ai đó vừa lướt qua tôi.

 

Lạnh lùng…nhưng thân quen…

 

Sân trường khá đông. Tôi không thấy người đó nữa…

 

– Là ai được nhỉ? – Tôi cố gắng suy luận nhưng không thành.

 

– Chuyện gì ế? – Linh chợt quay sang hỏi tôi làm tôi giật mình đáp vội.

 

– Không có gì…!

 

– Lên lớp thôi, đứng đây làm gì? – Em nó nắm tay tôi kéo lên lớp trong sự bất ngờ của tôi.

 

– Từ từ…! Minh thay áo đã! – Tôi gạt tay em ấy ra rồi chạy biến vào nhà vệ sinh. Công nhận là cái áo thơm thật, toàn mùi nước hoa. Chắc là áo của em ấy rồi, tôi cười nham hiểm, may lúc đó không có ai thấy.

 

Tôi chỉnh chang đầu tóc, vuốt phẳng phiu cái áo rồi thong thả bước lên lớp. Mấy em gái đi qua thấy tôi cứ phải nói là ngạc nhiên không để đâu cho hết. Tôi mặt lạnh, chứ lúc ấy mà cười có khi mấy em đổ rầm luôn.

 

– Sắp đến ngày thuyết trình rồi mà mày chạy đâu giờ mới lên hả? – Đập bàn hùng hổ, Hùng – thằng bạn tôi mới quen và coi như khá thân so với những thằng khác – bức xúc hét vào mặt tôi.

 

– Đi dạo ấy mà! Cho đầu óc thư thả! Mày làm gì mà nóng! – Tôi phất tay.

 

– Nóng cái con khỉ! Việc chưa ra đâu vào đâu, tập thì chưa tập…! – Nó xả nổi bức xúc và uất ức của mình vào tôi.

 

– Để An yên đi! – Em Linh cầm sổ từ bên ngoài bước vào, trông thấy cảnh đó lên gắt lên.

 

– Sao? Bênh nó à? – Thằng Hùng quay ngoắt sang em ấy.

 

– Không! Nhưng nếu ông còn tiếp tục thì tôi buộc phải ghi vào sổ vì tội mất trật tự trong giờ! – Em ấy lạnh tanh.

 

Hóa ra vào giờ học lúc nào mà tôi không biết, có lẽ do thằng này nói to quá át cả tiếng trống. Thằng Hùng đang bốc hỏa bỗng bị dội xô nước đá vào mặt. Nó thở dài rồi đi thẳng về chỗ.

 

Ngồi xuống bên cạnh tôi, Linh nhìn quanh rồi hỏi nhỏ.

 

– An thấy áo thế nào?

 

– Ừm…được! – Tôi đáp cụt ngủn.

 

– Được là sao? Rõ hơn chút đi! – Linh tò mò gặng hỏi.

 

– Linh thích nghe suy nghĩ của mình đúng không? – Tôi làm mặt ngầu quay sang.

 

Không hiểu mặt tôi lúc đó có dê lắm không mà em Linh từ ngạc nhiên chuyển sang sợ sệt và cuối cùng là đỏ mặt. Em nó đấm một cái vào vai tôi rồi nhanh chóng bỏ đi.

 

– Đồ quỷ! Không nghe nữa!

 

– Sao? Tưởng Linh thích nghe lắm mà! – Tôi gọi với theo.

 

Linh lắc đầu nguầy nguậy rồi chạy nhanh về và chỗ úp mặt xuống bàn, lấy cả cặp để che xung quanh. Lập tức mấy thằng con trai xung quanh lườm lườm tôi rồi rối rít hỏi han em nó.

 

Tôi thừa biết em nó giả vờ giận nên mặc kệ, việc ai nấy lo, tôi còn chưa lo xong cho mình thì lo sao được cho cảm xúc của người khác.

 

– Ê mày…! Bài này làm thế nào? – Thằng bàn dưới đập vai tôi rồi chìa quyển sách ra, tôi ghi lại nốt bài hôm trước rồi quay xuống chỉ cho nó.

 

Không có gì cả…tất cả đều yên bình…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.