Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 126 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 126

– Á…! – Không hẹn trước, cả hai đứa vội vàng né ngay sang hai bên.

 

Nhưng có vẻ nhỏ kia không may mắn lắm, nguyên một cành cây từ trên rơi xuống trúng ngay vai nhỏ làm nhỏ giật bắn mình.

 

– Hê hê! – Một thằng nhóc từ đằng sau tôi chạy tới, xô ngã nhỏ đang cầm dao rồi chạy mất hút.

 

Chứng kiến cảnh đó, máu anh hùng nổi lên, tôi xắn tay áo định đuổi theo thì bị em ấy níu lại.

 

– Thôi tha cho nó đi…! – Em ấy vứt con dao đi, thở dài gượng dậy.

 

– Ai vậy? – Tôi phóng mắt về phía thằng nhóc vừa chạy đi.

 

– Em mình…! Không phải em ruột! – Nhỏ thở dài thườn thượt, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, nhỏ quay lại nhìn tôi chăm chú.

 

– Gì vậy? – Tôi thắc mắc.

 

– Nhìn cậu quen quen, ta đã gặp nhau chưa nhỉ?

 

– Hình như là chưa đâu! – Tôi vội vàng chối đây đẩy rồi tìm cách chuồn ra khỏi đây.

 

– Này chạy đâu đấy, đứng lại cho mình! – Thế là lần này đến lượt tôi bị em nó cầm dao chạy rượt khắp phố.

 

– Con gái gì mà khỏe vậy trời! – Tôi than thầm sau khi phóng vào trong nhà và sập cửa ngay trước mặt nhỏ.

 

– Biết nhà ngươi rồi đấy, đừng hòng trốn thoát…! – Nhỏ hậm hực nói vọng qua cánh cửa.

 

– Ai đấy con? – Dì tôi bê rổ bát đi ngang qua thấy tôi đang trong tình trạng thê thảm.

 

– Không có gì đâu ạ! – Tôi lắc đầu, thất thểu bò lên trên phòng.

 

Đúng là vừa mới chuyển nhà mà đã gặp chuyện liên quan đến con gái rồi, sao số tôi nó khổ vậy chứ.

 

Nhắc đến chuyện chuyển nhà, tôi lại thấy trong lòng buồn buồn. Rời xa một nơi đã gắn bó với tôi hơn chục năm, đến nơi đây, đó là một trải nghiệm vô cùng lạ lẫm. Người thân, bạn bè của tôi đã từng ở đó. Những kỉ niệm khó quên, những sự việc đáng nhớ mà tôi đã có cùng với rất nhiều người ở đó.

 

Ừ…với rất nhiều người…

 

Bật máy tính lên, tôi lang thang trên mạng, đầu óc trống rỗng, vô thức tìm một dòng thông tin liên quan đến một ai đó…

 

Một người tôi rất nhớ…

 

Nhìn lướt sang bên cạnh, tấm ảnh tôi và nàng chụp chung trong một chiều nắng mùa đông ấm áp, có chút hiu quạnh của không gian đang nằm trang trọng cạnh giường tôi.

 

Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của nàng khi đó… Tôi chỉ biết thở dài. Không biết giờ này nàng đang ở đâu, có khỏe không, có đang hạnh phúc hay không. Tôi không biết…và sẽ không bao giờ biết…

 

Tôi đã nghĩ thế…một thời gian dài…

 

– Này cười tươi lên chút, đang chụp hình đó! – Tôi quay qua nhìn nàng nhắc nhở.

 

– Biết rồi! – Mai Trang hứ một tiếng rồi mỉm cười.

 

– Tốt lắm! – Tôi lẩm bẩm, kéo nàng lại gần rồi bấm máy.

 

Ấy thế mà nàng chả chịu đứng im, làm đủ mọi thứ trò với mặt tôi đến mức tôi phát bực.

 

– Em mà còn làm trò thì tí nữa đứng trách anh! – Tôi nạt.

 

Nàng xụ mặt, buông thõng tay không làm trò nữa. Tôi khoác vai nàng kéo lại gần để chụp tiếp.

 

– Ấy xa ra nha…! Ai cho đứng gần! – Nàng vờ dỗi rồi đẩy tôi ra.

 

– Mới dọa tí đã dỗi! – Tôi cười khổ, kéo nàng vào lòng rồi giữ chặt lấy.

 

– Xem em chạy đi đâu! – Nàng đẩy tôi ra không được liền vung tay tát nhẹ vào má tôi.

 

– Hứ…! Dỗi!

 

– Á à dỗi anh à, xem em có dám không nhé! – Tôi đặt cái máy xuống rồi chọc lét nàng.

 

– Ha ha…thôi anh…ha ha… em thua! – Nàng cười lăn lộn rồi cố gắng đẩy tôi ra.

 

– Còn giận anh không! – Tôi nghiêm mặt.

 

Gật gật.

 

– Anh hỏi lần nữa, còn giận anh không! – Tôi cười gian xảo, bẻ khớp tay rôm rốp.

 

Nàng lắc đầu nguầy nguậy, sợ sệt nhìn tôi. Tôi mỉm cười, xoa nhẹ đầu nàng…

 

– Con làm cái gì mà mặt nghệt ra vậy? – Dì tôi cầm cốc nước đi ngang qua thấy tôi đang mơ mộng liền hỏi.

 

– Ơ có gì đâu ạ! – Tôi giật mình tỉnh khỏi dòng suy ngẫm, quay mặt vội vào cái màn hình máy tính.

 

– Hôm nay ở trường thế nào? – Dì tôi đẩy cửa bước vào.

 

– Dạ…cũng tạm! – Tôi thở dài.

 

– Có con bé nào để ý chưa? – Dì tôi trêu.

 

– Đâu có đâu ạ, con thế này ai mà thích! – Tôi hoảng hồn vội chối đây đẩy.

 

– Thôi được rồi, nghỉ đi! – Bà nói rồi bước ra khỏi phòng tôi.

 

Tôi lướt qua mấy trang báo nữa, nhận thấy mình đang làm việc vô bổ, tôi tắt máy, tắt đèn rồi nằm vật ra giường.

 

Đêm nay, bình yên làm sao… Còn điều gì đang đợi tôi phía trước đây…

 

*****

 

Một thời gian sau…

 

Cuộc sống của tôi dần dần ổn định đâu ra đó. Tôi đã tạm cất đi những kỉ niệm về nàng vào một góc, để ngẩng cao đầu và bước lên phía trước. Tất cả

những gì thuộc về quá khứ, sẽ là những kỉ niệm đẹp sau này.

Xách balo ra cửa, miệng còn đang nhai dở miếng bánh mì, tôi dắt xe ra rồi phóng thẳng đến trường. Hôm nay có mấy việc quan trọng ở lớp.

 

– Linh…! – Tôi đưa cặp cho em ấy cầm hộ để tôi dắt xe vào trong.

 

– An…đến sớm nhỉ? – Linh nhìn tôi cười rồi ôm cặp theo sau.

 

– Bài thuyết trình đến đâu rồi? – Tôi tranh thủ hỏi thăm.

 

– Chưa ổn lắm, bọn nó không chịu làm…! Toàn đùn đẩy thôi! – Em Linh thở dài, đưa tôi cái balo rồi kéo tôi lên lớp.

 

– Qua catin một chút đi! – Tôi kéo em ấy đi.

 

Đụng mặt ngay em Hằng đang đứng chặn trước cửa catin, tôi chỉ gật đầu chào. Em ấy chạy ngay lại phía tôi.

 

– Hôm nay đến sớm thế An? – Em ấy ngạc nhiên, tay cầm cốc nữa đang uống dở.

 

– Cũng không có gì…! – Tôi nhún vai rồi đi luôn.

 

Cũng phải nói thêm về em Hằng, em ấy cũng xinh nhưng được cái khá dễ thương, tính cách nhõng nhẽo như trẻ con, lại còn hay nghịch nữa. Tôi coi

em ấy như em gái mình vậy.

 

Có em gái cũng thích, nhưng mà mệt phết.

 

Một lần tôi và cô em gái có việc về muộn, em ấy cứ nằng nặc đòi tôi chở qua nhà dì tôi ăn tối. Em nó bám chặt lấy tôi không tách ra được, ngay trước

mặt cậu tôi làm tôi một phen xấu mặt. Cuối cùng sau một lúc thỏa hiệp, tôi đã tiễn cô em gái cứng đầu này về nhà. Hay chính xác hơn tôi đã lừa em

ấy về nhà rồi chạy vội đi, đằng sau ý ới tiếng gọi của cô em phiền phức này.

 

***

 

Tôi đứng tần ngần trước cổng trường, tay cầm điện thoại định gọi cho ai đó nhưng lại thôi, vô thức ấn gọi rồi lại tắt, gọi rồi lại tắt. Tôi biết chẳng thể

nào liên lạc được với người tôi đang gọi, nhưng trong suy nghĩ mong manh của tôi, có chút hi vọng nào đó.

 

– Muộn rồi sao chưa về anh hai? – Em Hằng từ đâu nhảy phóc ra sau lưng tôi làm tôi giật mình suýt rơi cả điện thoại.

 

Thử tượng tưởng trong một không gian tĩnh mịch của buổi tối, xung quanh không một bóng người, tự dung có đứa nhảy ra hù mình thôi là tôi đã thấy

“thốn” rồi.

 

– Thôi đi má, cho con chút bình yên! – Tôi làu bàu, nhét lại cái điện thoại vào túi.

 

– Hôm nay bố mình đón muộn, đi chơi đâu đi! – Em nó gạ gẫm tôi.

 

– Đi đâu?

 

– Đi đâu cũng được! – Hằng kéo tay tôi dẫn đi.

 

– Đi với mình thì chỉ có nhà nghỉ thẳng tiến! – Tôi trêu, em nó đỏ mặt đấm thùm thụp vào lưng tôi.

 

– Dê xồm, bệnh hoạn! – Em nó vừa đấm vừa tát cho tôi mấy cái vào mặt, cũng may là tát nhẹ chứ không tôi có mà lệch hàm.

 

***

– Vào đi đứng ngẩn người ra làm giề? – Em Linh đẩy tôi một cái từ phía sau, tôi loạng choạng ngã lăn ra đất.

 

– Trời…đẩy nhẹ thế còn ngã? – Em ấy vội vàng kéo tôi lên.

 

– Mình đang suy nghĩ…! – Tôi hơi bực, đẩy em ấy ra rồi đi vào trong, bỏ mặc ánh mắt đầy hoang mang đằng sau.

 

Tôi mua một chai nước rồi đi ra. Chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn tôi, tôi đâm nghi hoặc quay đầu lại.

 

Không thấy gì cả.

 

Tôi nhún vai, mở chai nước rồi đi ra ngoài. Một thằng nào đó cầm cốc nước chạy vội và quệt vào tôi. Nước đổ lên áo tôi.

 

Nó không dừng lại mà tiếp tục chạy vội đi. Tôi chẳng buồn đuổi theo.

 

– Chuẩn bị có chuyện đây! – Tôi nhếch miệng cười, linh cảm của tôi không bao giờ sai.

 

Yên ổn gần nữa năm…và chuẩn bị đón nhận những điều bất ổn nhất.

 

Đó chính là cuộc sống của tôi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.