Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 125 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 125

– Ê đi net không lính mới! – Giọng một ai đó từ sau tôi vang lên, nó vỗ vai tôi một cái.

Tôi lắc đầu, lôi thêm một chồng sách từ dưới ngăn bàn lên. Xung quanh , mấy đứa con gái đứng thành một nhóm xì xào gì đó, nhưng tôi mặc kệ.

Vừa đóng cặp xong, thấy có ai đó đang lại gần, tôi ngẩng đầu lên. Một con bé trông lùn lùn nhưng rất xinh xắn đứng chắn ngay trước mặt tôi.

– Đi đâu vội thế, ra làm quen với bọn mình đi! – Giọng nói nhẹ nhàng, khá nữ tính của con bé vang lên.

– Ừ, lúc khác! – Tôi đáp vội, mắt nhìn ra bên ngoài sân.

– Này chàng trai lạnh lùng, tớ là Linh! – Em ấy nháy mắt với tôi một cái rồi bỏ ra chỗ đám bạn đang đứng thành nhóm.

Ngày đầu tiên ở trường mới diễn ra thật tẻ nhạt. Tiết học đầu tiên cứ đều đều trôi qua, không có gì đặc biệt.

À cũng có, có lẽ là tôi được giới thiệu là học sinh từ nơi khác chuyển đến, trong tiếng xuýt xoa của bọn con gái cùng gương mặt nhăn nhó của tụi con trai.

Tôi xách cặp, chậm rãi đi dọc hành lang, đón những cơn gió vừa nóng vừa khô phả vào mặt, một cảm giác thật giống như sa mạc.

– Haizz…cũng không đến nỗi! – Phả dòng nước mát lạnh từ vòi nước dưới sân, trong tình trạng ướt nhẹp, tôi nhanh chóng lấy xe rồi thoát khỏi trường.

Lại phải làm quen và thích nghi với môi trường mới, tôi chán nản nghĩ thầm. Chợt điện thoại rung lên, là thằng Toàn đang gọi cho tôi.

– Ê cu, trường mới thế nào, sống ổn không?

– Cũng tạm mày ơi! – Tôi cười gượng.

– Tạm là thế nào? Không có em nào xinh đến làm quen à! – Nó nghi ngờ.

– Bậy, tao đâu phải hot boy gì đâu mà lúc nào cũng có gái theo chứ! – Tôi bật cười.

– Đừng dối tao, nghe giọng mày không đáng tin chút nào!

– Ừ thì…!

– Nói thật đi, mày vẫn nhớ nó đúng không? – Giọng nó như vang lên từ đâu đó xa xăm, tim tôi chợt hẫng đi mấy nhịp.

Ừ, tôi vẫn nhớ nàng. Phải nói là nhớ đến phát điên đi được. Nhưng chẳng có cách nào để liên lạc với nàng cả. Điện thoại thì không gọi được, người thân với nàng thì tôi cũng chẳng biết… Có lẽ tôi đã hết hi vọng thật rồi.

– Mày nghĩ chuyển trường có thể làm mày thấy đỡ hơn chăng? Có lẽ đó là quyết định ngu ngốc của mày! – Nó bực tức tắt máy luôn.

Từ khi nàng đi, cuộc sống của tôi trở nên vô vị, nhạt thếch. Cứ liên quan đến nàng thì tôi lại dính vào đủ thứ rắc rối, nhưng đó là điều khiến tôi muốn ôm lấy nàng, muốn che chở cho người con gái tôi yêu. Cô gái đã từng là của tôi…

***

– Con muốn chuyển nhà sao? – Bố tôi ngạc nhiên trước quyết định chóng vánh của tôi.

– Ngay ngày mai à? – Mẹ tôi cũng chưa hết ngạc nhiên.

Tôi đang đứng trong phòng khách, thở không ra hơi sau khi chạy bộ một quãng đường dài từ nhà nàng về nhà tôi. Tôi chỉ đủ sức gật đầu.

Trái với ý nghĩ tôi sẽ phải đấu tranh để được lên thành phố, bố tôi chỉ thở dài.

– Lên thành phố cũng tốt…! Ở đó điều kiện ăn học tốt hơn đây!

– Dạ! – Tôi chỉ biết nói có vậy.

– Nhưng nó còn nhỏ…! – Mẹ tôi băn khoăn.

– Con tự lập được mà, mẹ hãy tin con! – Tôi nói chắc nịch.

Bà nhìn tôi vài giây, rồi thở dài…

– Mai mẹ lên thành phố thăm ông ngoại, con đi cùng luôn! Mẹ sẽ gọi cho dì để sắp xếp cho con chỗ ở! – Mẹ tôi nói đơn giản rồi đi vào trong bếp.

Qua ải thuận lợi, tôi chỉ biết nói cảm ơn hai người rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà. Tôi còn phải đi chào mấy thằng bạn nữa…

– Cái gì! – Đám bạn tôi há hốc mồm.

– Mày lên thành phố làm gì? Ở đây thiếu gái à! – Thằng Thắng nói một câu mà tôi muốn táng cho nó một cú vào mặt.

– Không…! – Tôi lặng lẽ lắc đầu.

Tôi buồn chuyện Mai Trang. Tôi giận nàng một thì giận mình mười. Tại tôi mà nàng phải khổ, tại tôi mà giờ đây tôi chỉ còn một mình cô độc. Tôi muốn đi khỏi đây, đi khỏi nơi có nhiều kỉ niệm nhất đối với mình.

Những gì đã xảy ra ở đây, tôi muốn bỏ lại phía sau…

Đám bạn tôi, thằng nào cũng rầu rầu. Tôi cũng buồn lắm, nhưng đã quyết thì phải làm. Tôi sẽ thay đổi, sẽ là một con người chững chạc hơn tôi của ngày hôm nay.

Chia tay đám bạn cùng lời hứa sẽ có buổi nhậu nhẹt gì đó khi chúng tôi gặp lại nhau, tôi thất thểu đi dạo trên đường. Buồn, cô đơn, giận dữ, thất vọng, đó là những gì tôi đang phải trải qua lúc này.

– Aaaa! – Tôi hét thật to, như muốn làm tan đi những ưu phiền trong lòng mình, như muốn ném đi những cảm xúc tồi tệ này.

– Anh An à? – Giọng nói từ sau vang lên, tôi chầm chậm quay lại.

– Huyền My à? – Tôi hơi ngạc nhiên.

– Dạ…em đây…hì! – Em ấy gật đầu chào tôi, miệng cười buồn.

– Có chuyện gì à? – Tôi thắc mắc.

Em ấy im lặng, cúi đầu. Tôi cũng im lặng nhìn em ấy thắc mắc.

– Em…sắp đi khỏi đây rồi…! – Cuối cùng thì My cũng nói được.

– Em đi đâu vậy?

– Em lên X học…! – Em My thở dài, nhìn tôi buồn buồn.

Trùng hợp làm sao, tôi cũng đang chuyển lên đó để học. Tôi bỗng thấy vui vì ít ra cũng có người quen mình học trên đó. Nén niềm vui để không ôm chầm lấy em ấy, tôi gặng hỏi.

– Em học trường nào trên đó?

– Trường XX ấy anh…! Chắc anh không biết…! – My quay mặt đi, hướng ánh mắt buồn ra biển.

Tôi thiếu điều muốn lăn đùng ra đất. Em ấy học cùng trường với tôi kìa. Không biết có phải tại duyên số hay gì không nhỉ? Tôi vờ không biết gì, mặt ngu ngơ hỏi tiếp.

– Ừ thế bao giờ em đi? Đi lâu không?

– Chắc là em học Đại học trên đó…! – Huyền My vẫn chưa biết gì, em ấy tiếp tục trả lời bằng giọng buồn buồn…

– Ừ…! Mà anh…! – Tôi định nói với em ấy mình cũng lên đó học thì em ấy đã ngắt lời.

– Em không muốn đi đâu…! – My lấy tay lau nước mắt, nhìn tôi bất lực.

– Chuyện gì vậy? – Tôi hoang mang.

“Em đừng nhìn anh vậy nữa, em làm anh thấy khó xử quá!” – Tôi nghĩ thầm.

– Em muốn ở đây cùng anh! – Cuối cùng thì em ấy cũng khóc to hơn, làm người đi đường tò mò nhìn về phía chúng tôi.

Tôi rơi vào thế lưỡng nan, không có cách nào thoát. Không nỡ bỏ em ấy ở lại, nhưng lại hoang mang trước câu nói của em ấy. Tôi chầm chậm đưa tay ra…vỗ vai em ấy nhè nhẹ an ủi.

Có chiếc xe ôtô màu đen lướt qua rồi dừng ngay cạnh chúng tôi. Cửa kính kéo xuống.

– Đi thôi con! – Một người phụ nữ đứng tuổi trông phúc hậu nhìn chúng tôi.

– Con không thích đi…! hu! – Em ấy khóc to hơn. Tôi không thể an ủi được nổi cô bé này.

“Khóc dữ vậy trời!” – Tôi thở dài.

– Đi thôi, mẹ đã nói đi là đi! – Bà mẹ dứt khoát, My ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt đau khổ.

– Em đi đi…đừng khóc nữa! – Tôi giục em ấy, thả tay xuống.

“Đi nhanh nhanh giúp anh” – Tôi lảng tránh ánh mắt đó, cảm thấy vô cùng khó xử.

Rất nhanh sau đó, My chạy ào đến ôm chầm lấy tôi, miệng thì thầm.

– Em sẽ nhớ anh…!

Tôi đứng nghệt mặt ra trông đến tội. Cũng phải, bà mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng thế kia, chắc bà nghĩ tôi là người khiến cô con gái bà không muốn lên thành phố học.

Huyền My rời tôi ra, em ấy nhìn tôi lần cuối rồi bước nhanh vào xe. Chiếc xe phóng đi ngay lập tức.

***

Chiều tối, tôi ăn nhanh bữa cơm với anh, dì và cậu tôi rồi chạy ra ngoài đi dạo cho mát mẻ. Đeo chiếc tai nghe lên, tay đút túi quần, tôi trông khá ngầu dảo bước trong công viên.

Cảnh vật không có gì đặc sắc, với lại tối om nên tôi cũng chẳng thấy gì. Đang dạo qua chỗ không có đèn tối om, tôi va mạnh vào một ai đó.

– Cốp! – Tôi loạng choạng suýt ngã lăn ra đất.

– Đau quá! – Tiếng một đứa con gái suýt xoa.

– Cái gì? – Tôi mở mắt định nạt em nó một trận thì thấy trên tay em ấy có một con dao sáng choang.

Gì vậy trời? Em nó định giết người à? Tôi hoảng hồn tìm cách thoát khỏi đây.

– Ơ? – Con bé ngơ ngác nhìn tôi, con dao hạ xuống.

– Ấy đừng đâm mình! – Tôi cuống quýt cả lên, vội vàng lùi ra sau.

– Cậu nói gì mình chả hiểu! – Nó ngơ ngác, tiến gần lại phía tôi hơn.

– Mình xin lỗi, mình không cố ý đâm phải bạn đâu! – Tôi lùi thêm nữa.

– Ừ mình có nói gì đâu? – Con bé hơi ngạc nhiên, tuy vậy nó vẫn sải bước lại gần tôi hơn.

Lúc đó không hiểu thần hồn nát thần tính thế nào mà tôi không kịp nhìn mặt mũi con bé ra làm sao, nhỡ đâu đụng phải ma thì…

– Sao cậu cứ giật lùi thế, cần thận ngã bây giờ! – Em ấy vội vàng chạy đến, tôi giật lùi nhưng mất đã và ngã lăn ra đất.

Con bé kéo được tôi, nó kéo mạnh tới mức tôi bật ngược trở lại. Đến lúc tôi nhận ra thì đã thấy mình đang nằm đè lên nó. Tôi vội vàng đứng dậy, đồng thời kéo nó lên. Lúc này nhìn kĩ mới thấy đây là dao đồ chơi, thế mà tôi cứ tưởng.

– Đêm hôm cầm dao đi dọa ai đấy? – Tôi trêu chọc.

– Mình đang đuổi theo thằng em, nó chạy đâu mất tiêu! – Em ấy hậm hực nhìn quanh.

Đúng lúc đó, có một vật rơi từ trên cây xuống.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.