– Em xin lỗi…! – Nàng thì thầm qua tai tôi rồi hôn nhẹ lên má tôi một cái.
– Về chuyện gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
– Em trẻ con quá phải không anh? – Nàng nhắm mắt thở dài.
– Không, lỗi tại anh mà! Anh hơi vô ý…! – Tôi gãi đầu lúng búng.
– Không phải…!
– Hai người có gì tâm sự thì lát nữa nhé! Giờ mình đói lắm rồi, không chờ được đâu! – Linh kệ nệ mang đống đồ vào phòng khách, cả hai chúng tôi đều giật mình vì quên mất sự hiện diện của em ấy trong nhà.
– Cậu cứ ăn trước đi! – Tôi hơi bực.
– Ờ ha? Rồi lát nữa cho mấy người nấu mì! – Nói rồi Linh rút từ trong túi ra mấy cái bánh mì kẹp và vài chai nước ngọt.
– Một mình ăn hết à? Tham thế? – Trang lắc đầu.
– Ừ tớ tham mà…! – Linh cắn một miếng bánh to, vừa ăn vừa nói chuyện thản nhiên.
– Con gái con lứa gì mà vô ý! – Tôi nhăn mặt ngồi xuống.
– Thế sao ông làm đổ xe vào chân Trang? Con trai gì mà vô duyên! – Em ấy đáp trả làm tôi cứng họng.
– Để em làm thêm món gì nhé! – Trang đập nhẹ vai tôi.
– Ấy đừng…! Anh thích ăn…bánh mì thôi! – Tôi vội vàng cầm ngay lấy chiếc bánh, vì tôi biết rõ nàng nấu ăn sẽ thế nào.
– Haha…sợ đồ ăn của nó nấu hả An! – Linh bật cười nhìn cũng xinh lắm.
– Đâu phải…! Em nấu ăn là nhất, nhỉ? – Tôi vòng tay kéo nàng sát vào mình.
– Chỉ được cái mồm…! – Nàng hứ một cái, nhưng gò má đã ửng hồng.
Chúng tôi ăn uống vui vẻ. Trong lúc thu dọn rác, chuông điện thoại của tôi reo. Vội vàng cầm chiếc máy lên, là Anh Thư gọi. Em ấy gọi tôi làm gì giờ này nhỉ?
Tôi chạy ra ngoài sân, mở điện thoại.
– An à…! Mình có việc muốn gặp cậu! – Giọng của nhỏ vang lên.
– Để làm gì? Mình đang bận! – Tôi bắt đầu thấy em ấy lại có ý định gì đó, một buổi đi chơi riêng chăng.
– Mình có việc quan trọng…! Cậu phải gặp mình…! – Thư ngập ngừng.
– Vậy…bao giờ? – Tôi
– Chiều, tầm 6h, bar X! – Nói rồi Thư cúp máy luôn.
Tôi thở dài. Sao em ấy lại muốn gặp tôi ở quán bar X chứ? Có chuyện gì gấp vậy? Sao Thư, một cô học sinh mà tôi đánh giá là ngoan ngoãn lại đến đó?
Bao nhiêu câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Tôi ngả xuống giường và thiếp đi lúc nào không hay…
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy nàng đang nằm nép bên cạnh tôi. Chăn trùm qua hai đứa khá ấm áp. Không khí yên ắng đến lạ thường. Một không gian mà tôi chỉ muốn có mãi mãi…
Bây giờ tầm khoảng 4h, còn 2 tiếng nữa là đến giờ hẹn với Thư. Tôi thở dài.
– Một ngày mệt mỏi đây…!
Và chỉ vài tiếng nữa, thực sự đó là điều khiến tôi mãi mãi không quên…
Nó như một kỉ niệm khắc sâu trong tâm trí tôi vậy.
Đến giờ, tôi chỉ biết rằng, nước mắt sẽ mãi rơi…
Và những hiểu lầm sẽ mãi không bao giờ chấm dứt…
Trong cuộc sống này.
Tất nhiên không phải điều gì bạn muốn cũng thành hiện thực.
Đôi khi ta phải học cách chấp nhận nó.
Như tôi đã chấp nhận…
Và đến lúc đó, chỉ là những giờ ngồi suy tư về cuộc sống, tình yêu.
Ta mới nhận ra sự thật của tình yêu.
“Tình yêu thực chất chỉ xuất phát từ sự hấp dẫn bên ngoài. Nó mất đi khi bên ngoài không còn gì hấp dẫn ta nữa.” Đó là sự thật…