Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 120 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 120

– Ít thôi em! Anh không đẩy nổi nữa! – Tôi cố gắng lết theo nàng, cái xe đẩy đã nặng lắm rồi.

– Chưa hết đâu anh! Còn mấy thứ nữa! – Nàng lắc đầu rồi chạy trước tôi cả một đoạn, nhảy tung tăng như trẻ con.

– Thôi cho anh xin…! Anh…! – Chưa kịp nghe hết câu tôi nói, nàng đã chạy sang gian hàng khác.

– An! – Có tiếng gọi lớn, tôi quay lại. Hóa ra là nhỏ Ngọc Hân. Nhỏ đang đẩy một chiếc xe chất một lượng hàng kha khá, nhưng không thể so được với xe của tôi.

Thấy em ấy đi một mình, tôi đâm thắc mắc.

– Hân à? Bạn trai cậu đâu rồi?

– Hắn á…? Đi chơi với người khác rồi! – Hân quay mặt đi như cố gắng giấu tôi những giọt nước mắt chực trào ra.

– Thằng ấy làm vậy à? – Tôi bỗng thấy khó chịu.

Hân không nói, nhỏ chỉ lặng lẽ gật đầu, đôi mắt lại ươn ướt. Không đành lòng nhìn nhỏ như vậy, tôi để chiếc xe lại chỗ đó rồi kéo nhỏ ra một góc.

– Chuyện thế nào, kể tớ nghe? – Tôi đứng khoanh tay nhìn Ngọc Hân.

– Thôi…không liên quan đến cậu đâu! – Nhỏ gạt tay tôi ra rồi bỏ đi.

– Mình là bạn…có gì phải chia sẻ với nhau chứ? – Tôi giữ tay em ấy lại.

– Chia sẻ với cậu làm gì? Chúng ta mới chỉ gặp nhau vài lần? – Nhỏ lạnh lùng nhìn tôi.

– Thế cậu không coi tớ là bạn? Tốt thôi! – Tôi nhún vai rồi quay đi.

– An…! – Đi được vài bước, tôi nghe được tiếng gọi run rẩy từ phía sau.

– Đừng đi…! – Một cảm giác ấm áp từ phía sau. Nhỏ vừa vọi tiến lại gần và ôm lấy tôi từ đằng sau.

– …! – Tôi im lặng chờ đợi.

– Tại sao…tại sao lúc tớ cần nhất…những người bạn thân của tớ lại quay lưng đi…? – Nhỏ gồng lên cố gắng kìm nén lại cảm xúc đang dâng lên trong lòng.

– …!

– Tớ ghét hắn, tớ ghét tất cả bọn con trai…! – Nhỏ thì thầm.

– Có tớ không? – Tôi hỏi lại.

– Tớ không biết…! Ngoài gia đình của tớ, giờ tớ không tin được ai nữa!

– Ngốc! – Tôi cốc đầu nhỏ một cái.

– Ừ…tớ ngốc thật! – Nhỏ mỉm cười khẽ khàng.

– Đừng bao giờ tuyệt vọng…vì bên cạnh cậu luôn có những người quan tâm cậu thực sự! – Tôi nhẹ nhàng gỡ tay nhỏ ra, hai bàn tay áp chặt vào nhau.

Một sự động viên, an ủi cho em ấy. Ấm áp hơn trong tiết trời giá lạnh này.

– Cảm ơn cậu! – Nhỏ cười, lần này nụ cười đã bớt ưu phiền.

– Không có gì…! Nghỉ tết vui vẻ nhé! – Tôi gật đầu.

– Cậu cũng thế…! – Nhỏ vẫy tay chào tôi rồi chầm chậm đẩy chiếc xe đi.

Còn tôi nhắm mắt lại, một khoảng lặng để suy ngẫm.

– Anh hâm! – Trang đang đứng trước mặt tôi, nàng cười xinh.

– Em mới hâm ý! Mua xong đồ chưa? – Tôi véo má nàng một cái.

– Em xong rồi…! Qua nhà em một lát đi! – Nàng gật đầu, đội chiếc mũ màu trắng vào rồi kéo tôi đi.

Tôi và nàng đứng chờ thanh toán mất một lát, rồi cả hai đứa chất một đống đồ lên chiếc xe máy của bố tôi rồi chạy đi. Trên đường tôi may mắn không chạm mặt ông cảnh sát giao thông nào, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ bị phạt, không vì chưa đủ tuổi đi thì cũng vì chở hàng cồng kềnh.

– Em giao nhà cho Linh à? – Tôi vu vơ hỏi.

– Có gì đâu anh? Bọn em là bạn thân mà? – Nàng nhún vai thản nhiên.

– Ừm…! – Tôi gật đầu rồi yên lặng chạy xe tiếp.

Nghĩ đến Hân, lòng tôi lại chùng xuống. Không hiểu sao cái thằng mà tôi cứ nghĩ rằng hắn là người tốt, thì cuối cùng chính hắn là người phản bội em ấy để theo người khác. Tôi chợt nghĩ đến thằng Minh.

Hắn, một con người độc ác, hắn dã tâm chiếm hữu lấy những gì hắn muốn, dù cho có được hay không. Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn Mai Trang đang vòng tay ôm tôi ấm áp đằng sau, miệng hát vu vơ, thỉnh thoảng lại xuýt xoa vì cái lạnh mà lòng cứ nhói lên.

Giờ là cuộc chiến giữa tôi và hắn.

Và người chiến thắng sẽ có được nàng. Vậy ra nàng chỉ như một món đồ, một chiến lợi phẩm thôi sao?

Tôi chợt phanh gấp xe lại, cả đống đồ suýt rơi khỏi xe, còn nàng thì bị ép mạnh vào người tôi.

– Anh làm sao mà phải phanh gấp vậy? – Nàng nhăn nhó.

– Không…không có gì…! Anh chỉ mất tập trung…! – Tôi giật mình lắp bắp.

– Anh nghĩ linh tinh gì vậy? – Nàng nhíu mày.

– Không có gì đâu…! – Nói rồi tôi phóng xe đi tiếp, không để nàng kịp hỏi thêm câu nào.

Vậy…nếu sự thực là như vậy, tôi phải làm gì để bảo vệ nàng đây? Đầu óc tôi rối loạn bởi những điều không tưởng, khá đen tối.

Và tôi cứ tưởng tượng như vậy, không nghe thấy tiếng chào của Linh.

– Hai anh chị về rồi à? – Trang bấm chuông một cái, em Linh từ trong nhà lật đật chạy ra mở cửa.

– Ưm…! – Tôi vẫn mải nghĩ ngợi.

– Chào Linh! Nhớ cậu quá! – Nàng và em ấy ôm chầm lấy nhau ngay trước mặt tôi nhưng tôi chẳng thấy gì.

– An! – Linh gọi tôi.

– Ưm…! Ghê quá! – Tôi thản nhiên dắt xe vào trong nhà theo phản xạ.

– Ghê cái gì? Ông này bị sao vậy? – Linh nhăn nhó.

Và ngay sau đó, tôi suýt té lăn ra đất khi cả hai người con gái cùng đập một cái vào vai tôi vừa hét vào hai bên tai.

– An…!

– Hả cái gì? Cháy nhà à? – Tôi giật mình làm đổ xe vào chân Mai Trang, một đống đồ đổ vào người nàng.

– Anh…! – Nàng nhăn nhó rút chân ra rồi vùng vằng bỏ vào trong nhà, tôi đứng đực mặt ra không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

– Ơ…?

– Cậu bị làm sao vậy? – Linh chống tay vào hông chau mày lườm tôi.

– Làm sao là làm sao? – Tôi yếu ớt lên tiếng.

– Trang nó dỗi rồi kìa, vào mà xin lỗi nó đi! – Linh thở dài rồi nhặt đống đồ mà tôi vừa làm đổ lên.

– Mình làm gì à? – Tôi sực tỉnh vội vàng cúi xuống nhặt phụ em ấy.

– Đừng giả vờ ngây thơ nữa! Người đâu mà! Vào trong đi! – Linh đẩy mạnh tôi vào bên trong nhà, lầm bẩm nói xấu tôi.

Phía bên trong, nàng đang ngồi xoa xoa chân, mắt rưng rưng. Tôi vội lại gần.

– Anh xin lỗi! – Tôi ngồi xuống cầm tay nàng.

– …! – Nàng dịch người ra xa tôi.

– Đưa đây anh xem…! – Tôi kéo nàng lại phía mình.

– Không…!

– Có đưa không thì bảo…? – Tôi quắc mắt nhìn nàng, có lẽ do tôi đáng sợ quá nên nàng mới chịu nhượng bộ để tôi kiểm tra.

– Chảy máu rồi kìa…! Để anh băng lại cho!

– Em tự…!

– Không nói nhiều! – Tôi cắt ngang lời nàng rồi bỏ vào trong lấy thuốc. Nàng vẫn còn chưa hết ngạc nhiên…ngồi im nhìn tôi sát trùng và băng lại vết thương, thỉnh thoảng nắm chặt tay vì xót.

– Không có gì nghiêm trọng…em có thể đi lại bình thường! – Tôi đứng lên mang dụng cụ đi.

Mai Trang giữ tay tôi và kéo lại. Hai chúng tôi nhìn nhau hồi lâu. Rất nhẹ nhàng, nàng ghé sát đầu lại. Tôi im lặng nhắm mắt lại…

Và…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.