Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 119 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 119

– Tít…! – Tiếng máy đo nhịp tim vang lên từng tiếng đều đều.

Nàng vẫn chưa tỉnh. Hay có thể nàng tỉnh vào lúc mà cơn buồn ngủ đánh gục tôi. Đôi tay tôi vẫn đan vào tay nàng, có đôi lúc siết chặt, có đôi lúc lại như sắp buông…

Vậy là chuyến bay của chúng tôi bị hủy bỏ.

Tôi không tiếc chút nào, sức khỏe của nàng mới là điều quan trọng nhất. Bố mẹ tôi, hai người cũng lo lắng cho nàng như tôi vậy.

Có chút khó hiểu đây.

– Trang tỉnh chưa con? – Bố tôi bước vào, mặt có vẻ đăm chiêu.

– Dạ chưa ạ! – Che miệng ngáp, tôi uể oải nói nhỏ.

– Ừm…! – Ông nhìn tôi, tôi ngày đó không nhận ra đằng sau ánh mắt của cha tôi, có một cái gì đó thật là bí ẩn.

– Bé Trang sao rồi con? – Mẹ tôi cũng bước vào, theo sau là em Thủy.

– Thủy à? Chào em! – Tôi vươn vai đứng dậy rồi quay ra ngoài. Ngoài trời vẫn tối om.

– Chào anh! – Thủy gật đầu rồi bước đến bên giường bệnh của nàng, đôi mắt man mác nỗi buồn nào đó.

Cả ba người, họ đều nhìn tôi bằng một ánh mắt thông cảm. Một ánh mắt lạ lẫm, tôi không tài nào hiểu được họ muốn nói điều gì với tôi. Nhưng…đó chắc chắn là chuyện buồn.

Và rất có thể liên quan đến nàng… Và dường như họ giấu tôi chuyện gì đó.

– An này! – Gấu áo tôi bị em Thủy túm lấy giật nhẹ mấy cái.

– Hả? – Thẫn thờ, tôi đáp.

– Anh đi mua cho chị Trang mấy đồ dùng này…! – Em ấy dúi vào tay tôi một danh sách hàng hóa.

– Sao nhiều vậy! – Tờ danh sách khá dài, tôi hơi hoảng.

– Anh đừng thắc mắc…đi đi! – Tôi bị đẩy ra phía cửa, bố mẹ tôi chỉ gật nhẹ đầu rồi quay vào trong.

Em ấy cứ như đang khiến tôi tránh xa nàng vậy.

Không còn cách nào khác, tôi ngậm ngùi nhìn nàng một lần cuối trước khi đi.

Tôi bước đi mà lòng rối bời, lo lắng về sức khỏe của nàng sẽ ra sao đây?

Có phải tôi quá vô tâm, khi mà cả nàng và Ngọc…tôi đều không nhận ra sức khỏe của họ đều không được tốt.

Riêng với nàng, tôi đã chứng kiến rất nhiều lúc nàng ngất hay gục ngã vì quá căng thẳng hoặc do sợ hãi.

Tôi gọi thằng bạn đến đưa mình đi. Nó ngạc nhiên, nhưng cũng phi xe đến ngay sau đó mà không thắc mắc thêm.

Trong lúc đợi nó, tôi thơ thẩn nhìn xung quanh. Một bà lão đang ngồi trên chiếc xe lăn được cô gái đằng sau đẩy đi. Hình như em ấy quen quen, tôi đã gặp em ở đâu đó rồi thì phải.

– Ê An ra đây! – Thằng bạn tôi phóng xe đến trước mặt tôi rồi gọi.

– Ờ! – Tôi nhìn em ấy lần cuối rồi nhảy lên xe thằng bạn.

– Đi đâu mày? – Nó quay lại hỏi.

– Ra siêu thị một chút! Tao mua đồ cho Trang!

– Ờ! Bám chắc! – Nói rồi nó vọt xe chạy đi.

Sau một lúc lòng vòng quay siêu thị, tôi mệt mỏi xách đám đồ ra xe. Thằng bạn tôi ngó nghiêng rồi vỗ vai tôi một cái.

– Ê mày! – Nó nhìn tôi rồi hỏi.

– Lúc nãy tao thấy em nào cứ nhìn mày lúc mày vào trong siêu thị ấy!

– Ai? – Tôi ngạc nhiên.

Nó hất hàm về phía một cô bé đang đứng trong cửa hàng nhìn tôi. Cô bé giật mình quay vội đi.

– Đấy!

– Ờ tao biết rồi! – Tôi hờ hững nhún vai rồi quay người đi.

– Sao…quen biết à? – Nó ngạc nhiên.

– Hỏi lắm thế! Đi đi! – Tôi đập đầu nó một cái rồi đẩy xe đi.

Thằng bạn tôi có vẻ bực bội nhưng không làm được gì, đành bực bội quay xe chạy đi. Tôi về đến nơi, vừa lúc nàng đã tỉnh lại. Không có gì nghiêm trọng lắm, nàng chỉ bị sốc tâm lý một chút.

Tôi lên đúng lúc nàng đang lí nhí xin lỗi gia đình tôi.

– …tại cháu mà gia đình bác phải bỏ chuyến đi…cháu xin lỗi…! – Nàng cắn chặt môi.

– Không sao đâu…cháu cũng biết là hai bác lo cho cháu mà! – Mỉm cười, mẹ tôi xoa nhẹ vai nàng.

– Thế là Trang sẽ ở lại nghỉ cùng gia đình An chứ? – Đặt đồ lên bàn, tôi nhún vai đáp.

– Ơ thì…tất nhiên! Mà An mua gì cho mình thế? – Gượng đứng dậy, nàng lảo đảo lại gần tôi.

– Ấy cẩn thận! – Tôi vừa nhắc vừa đưa tay đỡ nàng.

– Hì không sao! – Nàng lục tung đống đồ lên, mặc cho bố mẹ tôi nhìn nhau lắc đầu cười.

– Hai đứa nói chuyện đi, bố mẹ về chuẩn bị đồ! – Bố tôi gật đầu rồi đi ra, em Thủy vẫy tay chào tôi và nàng rồi chạy theo, không quên đem theo một số thứ tôi vừa mua.

– Vâng, lát nữa con đèo Trang đi chợ, cho Trang thể hiện khả năng của mình…! – Mỉm cười, tôi nhìn nàng, còn nàng đỏ mặt đánh một cái vào lưng tôi.

– Hứ…!

– Đi chứ nàng? – Tôi gọi với theo.

– Không! Anh đi mà đi một mình! – Nói rồi nàng đóng sập cửa lại.

Nhún vai, tôi quơ hết đồ đạc vào trong túi rồi xách đống đồ chạy đuổi theo sau nàng.

Còn mấy ngày nữa thôi, phải không em?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.