Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 118 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 118

– …! – Nàng từ từ tựa người ra đằng sau, mím môi lắc đầu.

– May quá…! Em không sao là được rồi! – Tôi ôm lấy nàng, nàng dụi dụi đầu vào vai tôi rồi đưa tay quệt nước mắt.

Có tiếng động bên ngoài, tôi và nàng giật mình buông nhau ra. Tôi chợt có cảm giác bất an, vội đẩy nàng về phía sau. Trang líu ríu nép sát vào lưng tôi, hơi thở có phần gấp gáp.

– Em có cảm giác giống như anh không?

Nàng không đáp, chỉ gật nhẹ đầu. Tôi quay ra thì thấy thằng Minh và hai đứa nữa đang đi lại gần chỗ chúng tôi. Tôi cắn răng…quả này có khi không thoát ra được rồi, hắn đã nhìn thấy hai thằng bạn mình đang nằm lăn dưới đất.

– Theo em! – Nàng mở cửa rồi kéo vội tôi vào trong nhà vệ sinh nữ.

– Ừ ừ…! – Tình hình đang nguy cấp, tôi chẳng suy nghĩ thêm nữa mà vội vàng đi theo nàng.

– Cạch! – Nàng đẩy tôi vào một buồng rồi vào theo và chốt cửa lại.

– Đừng thở mạnh…!

– Ầm…! – Tiếng xô cửa mạnh, bọn chúng đi vào trong.

Nàng run rẩy nhìn tôi. Tôi nắm chặt tay nàng và nhắm mắt lại.

Chờ đợi.

– Này này…! Đây là nhà vệ sinh nữ! – Tiếng ông nào đó quát lên, cả bọn dừng lại. Tiếng bước chân chậm lại rồi dừng hẳn.

– Mấy cậu đi ra…! Không biết đọc chữ à? – Tôi ghé cửa ra, một ông tầm trung niên, mặt đỏ bừng đang bực tức nhìn bọn này chui ra khỏi nhà vệ sinh và đóng cửa lại.

Đến khi tiếng bọn nó không còn, tôi mới xoay xoay nàng xem nàng có bị thương tích gì không. Hình như ngoài mấy vết tát trên má và vệt đỏ trên tay thì nàng không bị sao nữa. Tôi lục trong túi ra chiếc khăn ướt đưa lên lau má cho nàng.

Đôi má nàng đỏ bừng lên. Có lẽ nàng ngượng. Tôi cười thầm.

– Anh xin lỗi…anh thật vô dụng! Không thể bảo vệ em! – Tôi thở dài.

– Ngốc…em không trách anh mà…! – Nàng nắm tay tôi rồi lắc đầu nguầy nguậy.

– Không trách sao được…! Nhìn em phải chịu khổ thế anh cũng không…! – Tôi tiếp tục thở dài, nhưng bị nàng cắt ngang.

– Ra sân bay đi anh…! Nhanh không lỡ chuyến bay! – Nàng đẩy cửa rồi kéo tôi chạy ra ngoài, đi ngang qua mặt thằng Minh. Hắn không dám làm gì vì có mấy ông bảo vệ đứng gần đó.

Ánh mắt hắn sắc lẹm…lạnh lùng.

Mai Trang quay qua nhìn hắn. Chưa bao giờ tôi thấy nàng lạnh như băng đến vậy. Ánh mắt hờ hững liếc hắn. Nụ cười trên môi nàng cũng không còn, chỉ là cái mím môi thật chặt.

Thằng Minh hơi tái mặt, nhưng hắn vẫn giữ được vẻ bất cần vốn có. Còn tôi…có phần ngạc nhiên.

Chúng tôi cứ thế lướt qua đám bạn của hắn rồi tiến đến chỗ bố mẹ tôi đang đứng.

Và…trong một khoảnh khắc tôi vô tâm…

Mai Trang đưa tay ôm đầu rồi khuỵu xuống đất.

– Em sao vậy? – Vội vàng, tôi cúi xuống đỡ nàng lên.

– Em chỉ hơi đau đầu…! Không sao đâu anh. – Một cái lắc đầu thờ ơ, nàng lại gượng dậy.

– Vậy…? – Có lẽ có chút ngạc nhiên.

– Đi ra sân bay nào! Sắp muộn rồi! – Một cái nắm tay thật chặt, nàng kéo tôi bước tiếp.

Hoang mang, tôi chỉ biết đi theo nàng như một con rối. Không suy nghĩ được gì. Không biết nên suy nghĩ thế nào. 

Đó thực sự là cảm giác bất an. Lo lắng, sợ hãi…

Một thế giới tối tăm phía trước ư? Có lẽ vậy.

– Trang à? Con có sao không? – Sự quan tâm của mẹ tôi với Trang khiến tôi ngỡ ngàng, có lẽ cách xưng hô.

– Con không sao…! – Mỉm cười, nàng đáp lại.

– Mẹ thấy lo lắng…! Thôi đi ra chỗ cân hành lý nào mấy đứa! – Bà đẩy vai tôi và nàng về phía trước.

– Em…? Mẹ anh? – Tôi chưa hết sửng sốt.

– Dạ…! Hihi! – Nàng bẽn lẽn cười mà không đáp.

Có lẽ mẹ tôi đã chính thức nhận nàng làm con dâu rồi chăng? Nếu điều đó là thực, thì tôi sẽ vui lắm đây. Cảm ơn mẹ. Còn bố tôi thì sao nhỉ? Chắc ông cũng sẽ đồng ý thôi.

– Á…! – Lần này thì nàng buông thõng chiếc vali rồi ngã vào tôi.

– Em sao thế? Đừng giấu anh nữa! – Lay lay nàng mấy cái.

– Em đau quá…! – Đôi tay run rẩy gắng đưa lên trán.

– Em đau ở đâu…! Mẹ ơi…! – Vội vàng, mẹ tôi chạy nhanh đến.

– Em đau ở đầu…! Chắc…em không đi được nữa! – Lời nói nhẹ nhàng qua hơi thở, đôi mắt từ từ nhắm lại.

– Con bé sao thế này? – Bà hốt hoảng cúi xuống nhìn nàng.

– Con không biết…! Tự dưng em ấy kêu đau ở đầu…! Trang ơi! – Lay mạnh nàng, hoảng sợ…

– Ôm em đi anh…! Ôm em chặt nhé…đừng để em sợ…! Em… muốn đi viện…! – Đó là những lời nói cuối cùng trước khi nàng ngất đi… Đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt tưởng chừng như đã tắt.

Tất cả. Không gian, thời gian như nhòa đi. Tôi ôm chặt nàng…mắt nhòa lệ.

Lệ anh vẫn đang rơi.

Tất cả ngỡ như một giấc mơ. Tôi chẳng còn biết chuyện gì xảy ra nữa. Hay có lẽ tôi không nhớ nữa. Lúc tôi có ý thức được mọi việc thì đã thấy nàng nằm trên giường bệnh, tôi đang ngồi gục bên cạnh.

Như người mất hồn. Chỉ còn lại thân xác đã rã rời.

Trời tối om. Ánh đèn xanh góc phòng sáng lên yếu ớt. Vẫn nơi đây sao…?

Có một sự kì lạ nhẹ…không thể giải thích được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.