Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 115 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 115

Tôi cùng bố chất đồ lên xe. Thấy nàng cầm balô có vẻ cực quá, tôi vội chạy đến đỡ hộ.

– Trang đưa mình xách hộ đồ cho!

– Hở…à hì…! Cảm ơn An! – Nàng hơi ngạc nhiên nhưng cũng tủm tỉm cười khi thấy tôi liếc về phía bố mẹ tôi đang đứng.

– Hai đứa lên xe đi…! – Bố tôi đóng cửa xe lại, phủi tay rồi quay sang nhắc chúng tôi.

Tôi và nàng ngồi lên ghế sau cùng với bố. Mẹ tôi bị say xe nên đành ngồi phía trên. Khi xe chuẩn bị nổ máy, tôi quay lại nhìn nhà mình lần cuối trước khi đi.

– Ủa…em Thủy đâu rồi ạ?

– Con bé về nhà bác nó chơi mấy hôm rồi…! – Bố tôi khoanh tay rồi ngả lưng ra đằng sau.

Chiếc xe lăn bánh… Chiếc xe phóng nhanh ra sân bay. Trên đường đi, thỉnh thoảng bố mẹ tôi lại trò chuyện với ông tài xế, còn tôi và nàng chỉ im lặng ngắm cảnh.

– Trang…em đi lâu vậy có thấy nhớ nơi đây không? – Tôi bất chợt hỏi nhỏ.

– Dạ thì cũng hơi nhớ…! – Nàng lộ vẻ khó xử.

– Hơi thôi à? – Tôi vờ thở dài.

– Thì nhớ anh nhiều…được chưa? – Trang bĩu môi đập vai tôi một cái.

– Chắc em bên kia quen rồi nhỉ? – Tôi mỉm cười.

Nàng không nói gì, chỉ gật gật cái đầu và khẽ cười… Rồi cả hai cùng im lặng nhìn cảnh vật đang thay đổi nhanh chóng qua ô cửa kính… Tôi dần thiếp đi…

Gió lạnh chợt ùa vào khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Mai Trang đang cười khúc khích nhìn tôi.

– Em làm gì thế…a…lạnh…! – Tôi chưa kịp nói hết câu, nàng đã áp đôi tay lạnh ngắt lên má tôi…

– Hihi…cho chết…ai bảo ngủ quên…! – Nàng cười thật tươi.

– Ai mở cửa thế…đóng lại đi! – Bố tôi nói bằng giọng ngái ngủ.

– Ơ dạ…cháu xin lỗi…! – Nàng xụ mặt vội đóng cửa kính lại.

– Hai đứa trêu nhau ít thôi để bác ngủ chút, tối qua bác làm việc muộn nên hơi thiếu ngủ…! – Nói rồi bố tôi khoanh tay ngủ tiếp.

Tôi quay sang véo má nàng một cái, giọng hơi dỗi.

– Em muốn làm gì mà gọi anh dậy?

– Không có gì đâu…anh ngủ tiếp đi…! – Nàng quay mặt ra cửa sổ.

– Ờ thế thôi…! Em cứ ngồi ngắm cảnh đi, lát đến nơi gọi anh dậy! – Nói rồi tôi lại lăn ra ngủ tiếp.

– Dậy đi…đồ…đáng ghét…! Suốt ngày ngủ…! – Trang đấm tôi mấy cái.

Tôi im lặng để xem nàng định làm gì. Thấy đấm và véo tôi mấy cái không có phản ứng, nàng có vẻ chịu thua nên giận dỗi quay mặt ra cửa sổ. Tôi không để ý nàng nữa mà yên tâm nhắm mắt.

Chợt có cảm giác ướt át ở má, rồi tay tôi bị ôm chặt cứng. Hình như nàng đang tựa đầu vào vai tôi. Mỉm cười, tôi xoa nhẹ đầu nàng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe vẫn vùn vụt lao đi thật nhanh xuyên qua màn đêm…

Trời đang dần hửng sáng… Không có nắng…một ngày u ám và thật ảm đạm với gió lạnh tràn về khắp các con phố, len lỏi vào từng căn nhà.

Tôi thích thời tiết như vậy…

– Tít tít! – Đằng sau chúng tôi, có chiếc xe bấm còi, họ có vẻ vội vã.

Quay lại đằng sau, tôi lờ mờ thấy chiếc xe Merc màu bạc. Tôi quay người lại, tiếp tục nằm nghĩ ngợi linh tinh. Chiếc xe đằng sau vẫn bóp còi cho dù chúng tôi đã tránh ra nhường đường.

– Chuyện gì vậy? – Tôi lầm bầm quay lại, và trong một thoáng chốc…tôi giật mình.

Chính xác…người ngồi lái là ai tôi không rõ. Nhưng người bên cạnh, một thằng con trai đeo kính với vẻ tri thức đang khoanh tay nhíu mày nhìn chiếc xe chúng tôi. Khi ánh đèn đường chiếu qua…tôi nhìn rõ mặt thằng ấy, thằng con trai có mưu đồ đen tối ẩn dưới vỏ bọc tri thức hiền lành. Hắn đang nhìn tôi với ánh mắt tóe lửa, rồi nhếch mép cười.

Sao hắn lại bám theo chúng tôi? Hắn định làm gì gia đình tôi ư? Khó có thể xảy ra điều này được.

Vậy…chỉ còn mối quan tâm hàng đầu mà vì nó mà cuộc chiến giữa hắn và tôi không bao giờ chấm dứt.

Chỉ có thể là người con gái đang nằm ngủ yên bình bên cạnh tôi ngay lúc này. Tôi nhíu mày nhìn hắn…hắn cũng nhìn lại với ánh mắt sắc như dao…

Chắc chắn có điều chẳng lành từ vẻ ngoài lạnh lùng đó…

– Bác tránh hẳn ra một chút được không ạ, cháu thấy người đằng sau có vẻ đang vội! – Tôi gọi với bác tài xế.

– Bác tránh này giờ rồi…chẳng hiểu sao họ không vượt lên mà cứ bấm còi…người đâu mà…! – Ông bác lầm bẩm trong miệng, tôi sợ rằng nếu hắn cứ tiếp tục bấm còi như vậy thì có thể nàng sẽ tỉnh dậy mất. Và đúng như tôi nghĩ, Mai Trang uể oải dụi mắt rồi nói bằng giọng ngái ngủ.

– Anh…chuyện gì vậy…?

– Không có chuyện gì đâu…! – Tôi lắc đầu.

– Sao người nào cứ bấm còi liên tục vậy nhỉ…? – Nàng tò mò ngẩng đầu dậy quay ra đằng sau.

– Không có gì đâu em…! – Tôi vội vàng kéo nàng quay lại.

– Không có gì mà sao họ làm ầm vậy, anh giấu em chuyện gì à? – Nàng khoanh tay lạnh lùng nhìn tôi.

– Anh giấu em chuyện gì đâu…! – Tôi ngập ngừng đáp.

– Thế sao không cho em nhìn…?

– Thì…anh không muốn em thấy…!

– Anh giấu em chuyện gì chứ…? – Nàng nhăn nhó.

– …! – Tôi im lặng lắc đầu, lo lắng giữ nàng lại.

– Kệ anh…em vẫn muốn xem chuyện gì…! – Nàng nhất quyết đẩy tôi ra rồi ngồi lên…

Đúng lúc đó, ánh đèn đường chiếu qua chiếc xe đằng sau…

Bằng một nỗ lực trong tích tắc, tôi vội vàng chụp đầu nàng lại và đặt lên môi nàng một nụ hôn… Mai Trang lúc đầu ngỡ ngàng, nhưng chỉ trong phút chốc, nàng đã vòng tay ôm lấy tôi… Tôi kéo nàng xuống một chút, Trang ngả vào người tôi…

Đã lâu tôi không được hôn nàng rồi… Cảm giác thật sung sướng đến run người… Tôi nghiệm ra rằng…chúng tôi không nên làm một điều gì đó thường xuyên…

Dù một thứ đối với bạn có thể hấp dẫn đến đâu…thì theo thời gian…nó cũng sẽ nhạt nhòa.

Nàng có lẽ cũng vậy…người hai chúng tôi run lên… Hơi thở nóng dần… Có thể trong thoáng chốc nào đó, tay tôi đã bắt đầu mất kiểm soát… Tay tôi chạm vào má nàng…vai nàng…rồi dần dần đưa xuống dưới…

– Dừng lại ngay…! – Tôi chỉ kịp nghĩ vậy rồi vội đẩy nàng ra trước khi có chuyện.

Tôi ngồi dậy quay ra sau nhìn chiếc xe…nó đã biến mất hoàn toàn. Quay sang nàng…tôi gãi đầu.

– Anh xin lỗi…!

– Hở…về chuyện gì vậy anh? – Nàng ngơ ngác.

– Anh suýt nữa thì không kiềm chế được…! – Tôi thở dài ngả người ra sau

– Ngốc…cần gì xin lỗi…em đã cho anh rồi mà…! – Nàng lí nhí đáp rồi đập vai tôi một cái.

– À ừ…anh quên mất…! – Tôi cười gian.

– Hì…!

– Thế giờ anh làm luôn nhỉ…! Mọi người đang ngủ hết mà…! – Tôi bật dậy định trêu nàng một chút.

– Ơ…? – Nàng bất giác giơ hai tay che trước ngực.

– Ơ gì mà ơ…em cho anh rồi mà…hề hề…! Còn ông lái xe kệ đi! – Tôi cười đểu rồi ngồi dịch sát lại gần nàng hơn, còn nàng thì sợ sệt lùi ra sát cửa sổ.

– Em không đùa đâu…! – Nàng bối rồi ngồi dịch sát ra cửa, đến khi không thể nhích được thêm nữa…

– Thôi nào cô em…! – Tôi kéo tay nàng ra và giữ chặt lại.

Nàng sợ hãi nhắm chặt mắt… Tôi cười cười rồi dần bỏ tay àng ra.

– Thằng An làm cái gì đấy…? – Bất chợt, một giọng nói vang lên. Và không ai khác, bố tôi đã chứng kiến cảnh vừa rồi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.