Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 114 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 114

Hai cô nàng lạnh lùng nhìn nhau. Cả mấy đứa bạn tôi im thin thít, không ai dám ho he lời nào. Nàng mở lời trước.

– Hôm nay cậu vô tình qua chơi à? – Nàng cười lạnh.

– Ừ, thế vô tình hôm nay cậu lại về Việt Nam hở? – Thư đáp lại.

– Đúng vậy…mình về thăm An…! – Nàng khoác tay tôi nhìn Thư.

Trông cô nàng Anh Thư có vẻ khó chịu, tôi vội mở lời xóa tan đi không khí căng thẳng hiện tại.

– À thế cậu vào ngồi chơi đi! Để mình lấy nước…! – Tôi ga lăng chạy vào trong bếp, lấy ra mấy lon nước trong tủ lạnh mời mấy thằng bạn luôn.

– Ừm…cảm ơn cậu! – Thư mỉm cười nhận lấy lon nước từ tay tôi, còn Mai Trang liếc nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm.

– Ực…! – Tôi lo lắng xếp mấy lon lên bàn cho bọn nó, rồi ngần ngại đưa cho nàng.

– Của em đây…! – Tôi bối rối, cứ nghĩ nàng sẽ không nhận hay giận dỗi bỏ đi.

– Cảm ơn anh yêu…! – Nàng chợt mỉm cười thật xinh và cầm lấy lon nước, tất cả chúng tôi đều bất ngờ lần hai.

Con gái đôi khi thật khó hiểu…

Mấy thằng bạn tôi sau một lúc hoàn hồn trước vẻ đẹp của hai nàng đã bắt đầu nghiêm túc hơn.

– À ừm…Thư ngồi đi! Bọn mình là bạn thằng An và bạn Trang! – Mấy thằng ngồi dịch ra cho em ấy ngồi, Thư cười cười rồi ngồi xuống ghế đối diện.

Mai Trang sau một hồi cũng đưa lại lon nước cho tôi, thủ thỉ.

– Anh cầm hộ em được không?

– Sao vậy em? – Tôi quay sang nhìn nàng.

– Em cóng hết tay rồi…! – Nàng phụng phịu.

– À ừ nhỉ…anh quên mất! – Tôi vội vàng cầm lon nước để ra bàn, rồi nắm lấy tay nàng, hà hơi mấy cái.

– Ấm chưa nàng? – Tôi ngước lên.

– Hihi…! – Nàng cười tít mắt.

– Thôi đi hai người, đang ở chỗ đông người đấy! – Thắng Huy hắng giọng lên tiếng, hai đứa tôi chợt giật mình, ngượng ngùng quay sang hai bên.

– À mà quên chưa hỏi, bọn mày đến đây làm gì? – Tôi quay sang nhìn từng thằng dò xét.

– À bọn tao định bàn kế hoạch với mày! – Thằng Thắng uống một ngụm nước rồi nói.

– Kế hoạch gì? – Tôi thắc mắc.

– Tết này rủ anh em đi đâu đó, lần đầu tiên tụ tập mà! – Thằng Cường nói rồi dốc ngược lon nước mà uống như sắp chết khát.

Anh Thư không nói gì, thỉnh thoảng lại che miệng cười khi thấy mấy ông con trai ăn uống không lịch sự chút nào. Tôi đứng một lúc rồi mới ngại ngần kéo nàng ngồi xuống ghế mà Thư đang ngồi.

Em ấy ở bên trái, Mai Trang ở bên phải và tôi ngồi chính giữa. Không khí đang vui vẻ chợt chùng hẳn xuống. Ai cũng lo lắng nhìn nàng và Thư, vì giữa họ có thể xảy ra xung đột bất cứ lúc nào.

– Tết nào…tao đi Pháp với Trang rồi! – Tôi ngập ngừng nói.

– Cái gì? – Mấy thằng bạn trợn mắt lên, thằng Huy đang uống nước thì phụt luôn ra bàn, may tôi kéo nàng lại không thì nàng bị nó phun thẳng nước vào mặt.

Thằng Thắng ho sặc sụa, mấy thằng khác há hốc mồm nhìn tôi như thể tôi là sinh vật lạ. Anh Thư cũng giật mình quay sang nhìn tôi.

– Cậu đùa hay thật vậy? – Thư nhìn tôi không chớp mắt.

– Mình nói thật mà…! – Tôi gãi đầu.

– Mày đi kiểu gì? – Một thằng hỏi.

– Tao đi du lịch với gia đình! – Tôi bối rối quay sang nhìn nàng.

– Sao không nói với bọn tao luôn? – Mấy thằng nhăn mặt nhìn tôi.

– Tao mới biết trưa nay, đã kịp làm gì đâu…! – Tôi thở dài.

– Haiz…thế anh em về thôi…sau tết gặp chú vậy! – Bọn nó đứng dậy vỗ vai tôi rồi bỏ đi, tôi cũng thấy hơi tiếc vì không đi chơi được với mấy thằng bạn, nhưng tôi đã đồng ý đi với gia đình và nàng rồi.

Chỉ còn lại tôi, nàng và Anh Thư.

– Cậu định ở đây làm gì? – Nàng nhíu mày nhìn Thư khó chịu.

– Mình ở đây làm gì thì có liên quan gì đến cậu? – Thư cũng không vừa đáp trả.

– Cậu định rủ người yêu mình đi chơi chứ gì? – Nàng nắm chặt tay tôi, nở nụ cười lạnh tanh nhìn Thư.

– Sao…? – Thư sững người nhìn Trang.

– Nhìn qua là mình biết rồi…! Cậu biết An yêu mình rồi mà cậu vẫn cố gắng cản trở bọn mình là sao?

– …! – Thư im lặng không nói gì.

– Cậu về đi…mình không muốn nói nhiều! – Mai Trang lắc đầu.

Anh Thư không nói gì, em ấy lẳng lặng quay ra cửa. Nhưng trước khi đi, em ấy ngoái lại:

– Rồi sẽ có ngày An là người yêu mình…!

– Hứ…! – Trang nhíu mày nhìn Thư đi khuất.

Tôi quay lại nhìn nàng… Hai chúng tôi chợt mỉm cười… Nàng đang vui, có lẽ vậy, dù tôi chẳng biết vì sao…

****

– Reng…! – Đồng hồ của tôi kêu lên, tôi giật mình ngồi tỉnh giấc tắt vội đi.

Nhìn sang Mai Trang vẫn đang say ngủ, trời vẫn còn tối om, tôi uể oải chui ra khỏi chăn. Trời lạnh ghê gớm…

Tôi ngáp ngắn ngáp dài rồi lảo đảo bước vào nhà vệ sinh. Vệ sinh cá nhân xong xuôi mà nàng vẫn chưa tỉnh dậy. Tôi đành lay nàng mấy cái.

– Trang ơi…dậy đi em…!

– …!

– Trang…! Dậy đi…muộn rồi…! – Tôi lay lay người nàng, vẫn không có phản ứng gì.

– Ư…chuyện gì thế…để em ngủ…! – Nàng đẩy tay tôi ra rồi lại rúc vào chăn.

– Dậy đi…không là anh cù đấy…! – Tôi vừa nói vừa cù nàng, Mai Trang cố gắng lăn lộn trên giường nhưng cũng không thoát được…

– Haha…em dậy mà…haha…đừng cù nữa! – Nàng giơ tay xin hàng nhưng tôi vẫn tiếp tục, còn nàng thì cười chảy cả nước mắt.

– Đau bụng quá…haha…thôi tha cho em…haha!

– Này thì tha…! – Tôi định đùa thêm nhưng mẹ tôi đứng dưới nhà gọi vọng lên.

– Thằng An làm cái gì mà con bé Trang nó cười ghê thế…! Hai đứa đừng có đùa nữa, để hàng xóm người ta ngủ!

– Dạ…! – Tôi ngưng tay, nàng bật dậy đấm tôi mấy cái vào vai.

– Bắt đền anh…nhìn em giống ma nữ rồi này…huhu! – Nàng bắt đầu nhõng nhẽo.

Trông bộ dạng của nàng lúc này, tôi không nhịn nổi cười. Tóc tai rũ rượi, quần áo xộc xệch, trông nàng không khác gì con ma nữ.

– Thôi em chuẩn bị nhanh đi, đừng nhõng nhẽo nữa! – Tôi nghiêm giọng lại.

Nàng lườm tôi một cái rồi chạy vào phòng vệ sinh.

– Hai đứa làm cái gì lâu vậy? – Mẹ tôi vừa lên cầu thang vừa hỏi.

– Dạ tại Trang không chịu dậy nên…! – Tôi gãi đầu gãi tai bối rối.

– Nhanh lên không trễ xe, lần sau mà còn ngủ với con gái là coi chừng đấy! – Mẹ tôi nửa đùa nửa thật, bà nhăn mặt nhìn tôi.

– Dạ dạ…! – Tôi cuống quýt thu dọn balô, đeo nó lên vai rồi đập cửa nhà vệ sinh.

– Trang ơi xong chưa…!

– Em đây…hi…! – Nàng bước ra trong bộ trang phục áo vàng quần trắng, đầu đội mũ trắng, tóc xõa ngang vai nhìn xinh lắm.

Có lẽ do tôi đang vội nên chẳng kịp dừng lại ngắm người đẹp mà kéo nàng chạy luôn xuống dưới nhà…

Chúng tôi đang bước vào một kỉ nghỉ cùng nhau… Những tưởng nó sẽ hạnh phúc lắm…nhưng tôi đâu biết phía trước, sóng gió vẫn đang chờ…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.