Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 113 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 113

Nằm một lát, tôi chợt thức giấc vì thấy đau ở tay. Mai Trang đang nằm gối đầu lên tay tôi, nàng nép sát vào tôi ngủ ngon lành…

Tôi nhẹ nhàng gạt những sợi tóc rủ xuống mặt nàng rồi ngắm nhìn người con gái đang nằm cạnh tôi lúc này. Trông nàng ngủ thật bình yên làm sao… Chợt nhớ đến những vết đỏ dài ở tay nàng, tôi nhẹ nhàng vén tay áo nàng lên.

Và…tôi đã ước giá như mình không làm vậy…

Để rồi lòng tôi đau vô cùng…

Tay nàng bị nhiều vệt đỏ dài như bị ai đó đánh, nhiều vết bầm tím trên cánh tay. Tôi lúc đó sững sờ…không tin vào mắt mình nữa… Không biết từ bao giờ, bàn tay tôi đã nắm chặt lấy tay nàng, chặt đến nỗi nàng phải nhăn nhó kêu lên.

– A…a…đau em! – Nàng mở mắt nhìn tôi, rồi vội vàng kéo ống tay xuống.

– Anh…sao anh lại…? – Trang có vẻ hoảng.

– Em bị ai đánh vậy…? – Tôi ngẩng đầu lên nhìn nàng.

– Không…em chỉ…! – Nàng ấp úng.

– Em bị ai đánh…? – Tôi gằn giọng.

– Không…em không bị…!

– Trang…nhìn này…! – Tôi giữ chặt lấy hai vai nàng và nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy.

– Anh hỏi lại, em bị ai đánh…nói thật đi…!

Mai Trang nhìn tôi cắn môi…rồi bất chợt ứa nước mắt… Tôi ngạc nhiên lay lay nàng.

– Em sao vậy?

– Em…huhu…ông bác em…! – Nàng bật khóc rồi ôm lấy tôi.

– Ông bác em làm sao? – Tôi ngạc nhiên.

– Bác ấy…hức…mỗi khi say là bác lại đánh em…huhu! – Nàng thổn thức.

– Cái gì? Sao ông ta dám động đến em? – Tôi vừa tức vừa thương nàng.

Nàng chỉ lắc đầu mà vẫn khóc. Tôi chẳng biết nói gì lúc này, chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng, che chở cho nàng. Mới xa tôi có một thời gian ngắn mà nàng đã phải chịu những điều như vậy, quả thực tôi không thể đứng nhìn nàng chịu đựng được.

– Vậy đó là lí do vì sao em phải vội vàng cúp máy lúc nói chuyện với anh đúng không?

– Dạ…! – Nàng gật đầu, quệt nước mắt.

– Lần này đi Pháp, anh phải nói chuyện với ông bác em mới được! – Tôi cầm tay nàng áp vào má tôi.

– Nhưng mà bác em…ông ấy ghê lắm…! – Nàng lo lắng nhìn tôi.

– Em không phải sợ, anh nhất định sẽ làm rõ chuyện này…ông ấy…! – Tôi chưa kịp nói hết, cửa phòng đã bật mở, mấy thằng bạn tôi không biết từ đâu nhảy vào, theo sau là mẹ tôi, bà có vẻ không vui lắm.

– Ơ…? – Tất cả chúng tôi đều đơ người mất mấy giây, rồi Mai Trang ngại ngùng nấp sau lưng tôi, giấu đi đôi má đỏ ửng.

– Bọn mày xuống dưới nhà đi, tao xuống đây! – Tôi xua tay đuổi bọn nó xuống nhà.

– Ờ…chào Trang…bạn mới về à? – Cả bọn quay sang nhìn nàng.

– À ừ chào mọi người, mình mới về! – Nàng ngại ngùng gật nhẹ đầu.

– Cái thằng này…được…! – Mấy thằng bạn tôi nhìn tôi bằng ánh mắt nham hiểm.

Tôi gãi đầu ngượng ngùng nhìn nàng.

– Trang này, em ở lại trên này nhé…? Anh xuống dưới nhà một chút!

– Ừa! – Nàng gật đầu.

– Có gì tí lên anh hỏi tội em tiếp…! – Tôi véo nhẹ má nàng một cái rồi quay đi.

– Em làm gì có tội…! – Nàng phụng phịu, nhưng tôi chỉ lắc đầu rồi chạy xuống nhà.

Cả bọn đang ngồi đợi tôi. Trông thấy tôi, thằng Thắng nhảy đến kéo tôi ném vào trong, cả bọn bốn năm thằng hội đồng tôi bằng tay và bằng gối.

– Au…á thả tao ra…không đùa…hự…! – Tôi bị mấy thằng đấm liên tục vào vai, đau kinh khủng.

– Trang về mà mày không nói cho bọn tao một tiếng! – Thằng Thắng nắm tóc tôi.

– Anh em vì bọn mày mà phải khổ, vậy có mỗi cái thông tin mà cũng quên nói! – Thằng Huy dùng gối đập vào đầu tôi mấy cái.

– Bọn mày tính đánh lẻ trong đó à? – Thằng Cường xắn tay áo chuẩn bị lao vào tôi.

– Dừng lại…! – Tôi vùng vẫy đẩy bọn nó ra.

– Còn lâu nhé, bọn tao phải cho mày bài học…! – Thằng Hùng lườm tôi.

– Bọn điên, nghe tao nói đã…au! – Tôi bị một thằng bạn đấm một cái vào tay.

– Dừng hết lại ngay! – Tiếng của hai người con gái hét lên, bọn tôi giật mình ngơ ngác nhìn quanh.

Không biết từ đâu ra, Anh Thư từ cổng bước vào và Mai Trang từ trên tầng đi xuống trông thấy cảnh tôi bị mấy đứa bạn hội đồng nên vội vã can ngay.

– Ơ…chào Trang…và bạn này là? – Thằng Thắng ngớ người rồi nhìn chăm chăm vào Thư.

– Đây là Anh Thư…! – Tôi khổ sở đáp, vẫn đang cố gắng gượng đứng dậy.

Trang chạy lại đỡ tôi lên, xem xét tôi một lượt từ đầu đến chân rồi lạnh lùng nhìn mấy thằng bạn.

– Mấy cậu đùa gì mà quá đáng…! Nhỡ An bị thương thì sao?

– Ơ…? – Bọn nó cứng họng.

– Không sao đâu…! – Tôi lắc đầu, nhưng vai thì đau nhức.

– Thư đến đây làm gì? – Tôi quay đầu ra nhìn Anh Thư.

– À…mình đến thăm cậu…! – Thư bối rối đáp.

Ngay lập tức, Mai Trang trao cho Anh Thư ánh nhìn tóe lửa, Thư cũng không vừa khi cũng lạnh lùng nhìn nàng

Trong nhà tôi, có hai người con gái xinh đẹp và một đám con trai.

Một người là người tôi yêu.

Một người là người yêu tôi.

Và tôi kẹt ở giữa thế khó xử vô cùng…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.