Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 112 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 112

Suốt mấy ngày sau, tôi luôn trong tâm trạng buồn bã dù cho sắp đến Tết. Dù chúng tôi chỉ là bạn thôi, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy hụt hẫng và nhói lòng đến vậy. Tôi vẫn sẽ không bao giờ tin là Như Ngọc đã mất, nếu như mấy hôm sau, bạn của Như Ngọc, Quỳnh không buồn bã gọi điện cho tôi:

– Alô, An à? – Có tiếng thở dài, lần đầu tôi nói chuyện với em ấy.

– Ừm…Quỳnh…sao hôm nay cậu gọi cho mình? – Tôi hơi ngạc nhiên.

– Cậu có đi dự đám tang…của Ngọc không?

Nghe em ấy nói vậy, khóe mắt tôi chợt nhòa lệ… Tôi gượng gạo:

– Mình…đi chứ…!

– Ừ…mình gọi hỏi vậy thôi…! Chào cậu! – Rồi em ấy cúp máy, tôi thẫn thờ đặt chiếc điện thoại xuống và nhìn ra xa…

Một cuộc gọi ngắn ngủi, nhưng nó lại làm những cảm xúc đêm hôm đó ùa về…khiến lòng tôi thêm hụt hẫng…

Cô đơn…

Như Ngọc…em đã ra đi rồi sao?

****

Hôm đưa đám tang em ấy…một ngày thật buồn. Trời mưa lất phất, nhưng đủ khiến cho tôi cảm thấy lạnh vô cùng. Gió đông bắc lại thổi, đôi tay tôi lạnh cóng, trong lòng tôi như có băng phủ kín…

Chẳng còn ai nhẹ nhàng cười đùa khi tôi bày trò…

Chẳng còn ai giận dỗi mỗi khi tôi trêu chọc, để rồi tôi phải theo để xin lỗi, và hứa đền bằng kem…

Chẳng còn ai ngồi ngắm tôi ăn và mỉm cười vu vơ, một chiếc khăn luôn sẵn sàng giành cho tôi… Sự quan tâm chu đáo của em ngày đó…

Và chẳng còn ai…như em nữa…

Nước mắt tôi lại chợt rơi xuống khi nhìn em lần cuối… Em nằm đó, bình yên và thanh thản…

Tất cả mọi người đều khóc. Từ những tiếng nấc nhỏ đến khóc òa chỉ trong khoảnh khắc. Tết năm nay…đối với chúng tôi…đã không còn niềm vui nữa…

Và bây giờ, tôi phải chấp nhận sự thật, khi nhìn em được lặng lẽ đặt xuống phía dưới…

Đâu đó trong gió, tôi nghe được tiếng nói cuối cùng của em…

– Tớ yêu cậu…!

Và tôi lại khóc, tôi như gục xuống… Ngọc, tôi nợ em…món nợ đó chắc sẽ chẳng bao giờ tôi trả được cho em…

Ngọc ơi…tha lỗi cho mình…!

Tất cả dường như nhòa đi…em đã biến mất…

Mãi mãi…

Một bàn tay khẽ đan lấy tay tôi… Ấm áp đến lạ lùng… Một hương thơm quen thuộc không lẫn vào đâu được… Tôi đang mơ…hay đây là sự thật?

– Mai Trang…! – Tôi ngước lên…

Mai Trang, đúng là nàng rồi!

Nàng vẫn đang lặng lẽ nhìn Như Ngọc… Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp ấy. Trông nàng thật đẹp, dù cho gương mặt có phần mệt mỏi.

Tôi vội đứng lên, không cần biết xung quanh có ai, hay có đông người hay không…tôi ôm chầm lấy nàng…

Nàng ngơ ngác, nhưng rồi nhanh chóng ôm lấy tôi…thật chặt…rồi bật khóc.

– Huhuhu…! – Và cứ như thế…chúng tôi ôm nhau mà khóc. Chúng tôi cứ khóc mãi…khóc mãi…cho đến khi nàng mệt và thiếp đi trong lòng tôi…

 

Tôi nghiêng đầu ngắm nhìn nàng. Nàng vẫn xinh đẹp và dễ thương như vậy…vẫn luôn là vậy… Chợt thấy nàng hé mắt, tôi ngượng ngùng vội quay đi, nhưng vẫn bị nàng phát hiện.

– Anh nhìn lén em hả?

– Đâu có đâu…! – Tôi vẫn ôm nàng nhưng quay mặt đi chỗ khác.

– Hi…! – Nàng chợt mỉm cười, con gái đôi khi hơi khó hiểu.

– Em về lúc nào vậy? Sao không báo cho anh?

– Em mới về sáng nay thôi anh…! Em muốn tặng cho anh một sự bất ngờ nho nhỏ, hì!

– May mà có em…chứ lúc nãy anh cũng buồn lắm…! Nhưng có em thì đỡ hơn rồi…! – Tôi nhìn ngắm từng nét trên khuôn mặt nàng rồi bất chợt hôn nhẹ lên má nàng một cái… Mai Trang đỏ mặt buông tôi ra, giận dỗi quay đi chỗ khác.

– Hứ…ai cho anh hôn trộm em…?

– Ừ thì…tại…em hôm nay dễ thương lắm…! – Tôi gãi đầu ấp úng.

Và Trang lại ngượng hơn, nàng bối rối quay mặt đi chỗ khác…

Hơn lúc nào hết…tôi thấy yêu nàng nhiều hơn… Nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng và bước đến bên mộ của Ngọc. Cầm lấy bó hoa nàng đưa, tôi đặt xuống trước mộ của em Ngọc…

– Yên nghỉ nhé…Như Ngọc…bọn mình sẽ mãi nhớ đến cậu…! – Có một giọt nước mắt lăn trên má, tôi định lau vội đi nhưng Mai Trang đã nhanh hơn. Nàng dùng tay lau nước mắt cho tôi rồi cũng gạt đi giọt nước mắt của mình.

Tôi và nàng nhìn Ngọc lần cuối rồi lặng lẽ bước đi… Đằng sau, Như Ngọc như vẫn đang dõi theo chúng tôi, và mỉm cười…

Và đâu đó, một người con trai khẽ hỏi người con gái đang đi cạnh bên…

– Em sẽ ở lại đây mấy ngày nhỉ?

– Chỉ ngày hôm nay thôi anh, sớm mai em sẽ đi…!

****

Lát sau, tôi đưa nàng về nhà mình trước. Tôi muốn tranh thủ thời gian bên nàng. Bước vào nhà, nàng cúi đầu chào:

– Con chào hai bác ạ…!

– Ừ hai bác chào con…! – Mẹ tôi chạy ra tiếp.

– Thủy đâu mẹ? – Tôi nhìn quanh mà chẳng thấy cô bé đâu.

– Con bé chắc buồn nên bỏ ra ngoài biển ngồi rồi…! – Bà lắc đầu đi vào trong nhà.

Tôi và nàng không hẹn cùng quay sang nhìn nhau. Tôi nhìn quanh rồi hỏi.

– Em mang theo gì không?

– Em không…hì! – Nàng lắc đầu mỉm cười.

– Vậy…nếu không gặp anh chắc em phải ở ngoài đường ha! – Tôi nheo mắt nhìn nàng trêu chọc.

Nàng lườm tôi một cái rồi giận dỗi bỏ lên phòng. Tôi đứng chờ dưới nhà một lát rồi lên tầng theo nàng. Trang đang ngồi bên cửa sổ, tựa cằm nhìn ra bên ngoài.

Gió lạnh tràn vào phòng…

Không khí ảm đạm của một ngày mùa đông. Gần Tết.

Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn người yêu tôi… Nàng thật xinh đẹp…nhìn dáng nàng ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cảnh đó thật bình yên…thật đẹp. Tôi rút điện thoại ra chụp trộm nàng một kiểu.

– Tách…! – Nàng giật mình quay lại. Trông thấy tôi, nàng nhướn mày hỏi.

– Anh chụp cái gì đấy?

– Thì anh chụp…phong cảnh thôi! – Tôi cười giả lả.

– Đùa em à, trong phòng này làm gì có phong cảnh! – Nàng nhíu mày.

– Thì em là phong cảnh đấy…! – Tôi mỉm cười.

Ngay lập tức, nàng chạy đến định lấy điện thoại của tôi. Tôi giấu cái điện thoại ra sau lưng, nàng lại cố gắng chụp lấy. Bất ngờ, tôi kéo sát nàng lại và chúng tôi đối diện nhau. Mai Trang đỏ mặt đẩy tôi ra, nhưng tôi vẫn giữ chặt lấy nàng.

– Anh làm gì thế…?

– Suỵt…yên lặng nào…! – Tôi đặt một ngón tay lên môi nàng, rồi đưa mặt lại gần mặt nàng hơn.

Mai Trang thở chậm hơn, rồi nàng từ từ nhắm mắt lại. Tôi định hôn nàng một cái, nhưng chợt liếc thấy cổ tay nàng có vệt đỏ dài, tôi bỗng dừng lại, cầm tay nàng lên xem. Mai Trang chắc đợi mãi không thấy gì nên mở mắt ra…ngượng ngùng.

– Anh…em tưởng…?

– Tưởng gì cơ? – Tôi giật mình hỏi lại.

– Hứ…! – Nàng giận dỗi quay mặt đi.

– Mai Trang…vì sao em bị như vậy? Em bị đánh à? – Tôi cầm tay nàng lên và định kéo ống tay áo lên, nhưng nàng ngăn lại.

– Không anh…em chỉ…! – Nàng ấp úng rút tay lại.

– Hai đứa xuống ăn đi nào! – Mẹ tôi gọi từ dưới bếp lên.

Như có cứu cánh, nàng lập tức kéo tôi xuống nhà.

– Đi ăn thôi anh, em đói rồi!

– Nhưng?

– Nhưng gì…đi nào! – Nàng đẩy tôi xuống trước.

Tôi tạm gác lại những lo lắng về nàng một lát để tập trung vào bữa ăn. Bữa cơm diễn ra suôn sẻ, mẹ tôi cứ nói chuyện liên tục với nàng, thỉnh thoảng hai người lại cười đùa vui vẻ, bố con tôi nhìn nhau mà mỉm cười.

– Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi? – Bố tôi chợt hỏi.

– Dạ…bọn con mới được mấy tháng thôi bố! – Tôi gãi đầu bối rối.

– Ừ…mà Trang này, cháu vừa từ Pháp về à? – Bố tôi quay sang nàng.

– Dạ vâng, sao bác biết ạ? – Nàng ngạc nhiên.

– Không có gì đâu…bác hỏi con bé Thủy ấy mà…! – Bố tôi cười cười, tôi nhìn bố với ánh mắt ngưỡng mộ.

– Mà cháu định ở đây bao lâu? – Mẹ tôi hỏi.

– Dạ chắc sáng mai cháu phải đi ạ! – Nàng buồn buồn đáp.

– Tiếc nhỉ…? – Tôi nuối tiếc nhìn nàng.

Bố tôi mỉm cười nhìn mẹ tôi rồi chậm rãi quay sang nói với tôi:

– À bố mẹ quên nói với con một điều! Đợt này bố được ông bạn làm bên du lịch gửi vé đi du lịch ở Pháp mấy ngày…! Mà ngày mai lại khởi hành…vậy nên nếu con muốn…!

– Có chứ ạ! – Tôi mừng rỡ vội gật đầu lia lịa.

– Thế thì con chuẩn bị đồ đạc đi…! Hai đứa lên phòng nghỉ đi, để bác dọn dẹp! – Mẹ tôi bê bát đũa đi, tôi và nàng cũng định phụ mẹ một tay nhưng bà không cho nên tôi với Trang đành bỏ lên phòng. Lên đến nơi, có lẽ do tôi vui quá đến nỗi chưa lên đến cửa phòng, tôi đã cúi xuống nhấc bổng nàng lên và bế vào phòng đặt nàng xuống giường.

– Anh làm gì thế? – Nàng ngại ngùng nhìn tôi.

– À anh vui quá ấy mà…! – Tôi gãi đầu cười.

– Hi…mà em mệt rồi…em nằm ngủ một chút…! – Nàng gượng cười rồi từ từ nằm xuống giường.

– Ừ…em ngủ đi…! Anh đứng ngoài kia…! – Tôi chưa kịp nói hết, nàng đã kéo tôi xuống và ôm lấy tôi.

– Không…nằm với em đi…! – Nàng phụng phịu.

– À ừ…! – Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng sung sướng ôm lấy nàng…đã lâu tôi không được ôm nàng ngủ rồi.

Chúng tôi cứ nằm ôm nhau một lúc như vậy rồi ngủ lúc nào không hay…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.