Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 111 – Tạm biệt Như Ngọc – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 111 - Tạm biệt Như Ngọc

– Hiện giờ cô bé đang được thở oxy, nhưng tình trạng không khả quan lắm! – Ông bác sĩ thở dài nhìn tôi.

– Là sao ạ? – Tôi run rẩy nhìn ông.

– Ta cũng muốn nói, nhưng cô bé đó đã năn nỉ ta không được nói với ai nên cháu thông cảm…! – Ông bước vội ra phòng em Ngọc đang nằm.

Tôi đứng thẫn thờ trước cửa phòng Ngọc. Ngay khi thấy em ấy bất tỉnh, tôi đã vội vàng phóng xe thật nhanh tới bệnh viện, cầu mong em mau tỉnh lại…

Tôi đứng chờ đợi trong hi vọng.

Chỉ cần một chút hi vọng thôi… Ngọc sẽ không sao…

Lúc đó, em Thủy từ dưới tầng bước lên. Đôi mắt đỏ hoe.

– Thủy…! – Tôi thẫn thờ.

– Anh An…! – Em ấy vội vàng lại gần tôi.

– Em khóc à…? Chị Ngọc chắc không sao đâu…! – Tôi an ủi em ấy mà lòng thì lo lắng.

– Huhuhu…! – Em Thủy khóc to hơn và ôm chầm lấy tôi… Tôi cũng rưng rưng, xoa nhẹ đầu em ấy.

Hi vọng Ngọc sẽ bình yên…

Nhưng, chỉ bằng một cái lắc đầu bất lực của ông bác sĩ, mọi hi vọng của tôi đã tan vỡ…

– Ta e là…cháu vào nói chuyện với cô bé đi…! Lần cuối…! – Ông bác sĩ mở cửa bước ra, ánh nhìn buồn buồn.

Tôi đứng lặng đi, như không tin vào tai mình nữa. Nước mắt chợt rơi xuống…

Rồi vô thức bước vào trong phòng. Như Ngọc yếu ớt mở mắt nhìn tôi…mỉm cười…

Họ gỡ máy thở oxy ra, để em có thể nói chuyện với tôi.

– Ngọc…! – Tôi lại gần em, Ngọc khẽ nắm lấy tay tôi.

– An à…hãy yêu thương Mai Trang thật nhiều nhé…! Hứa với mình đi…!

– Mình hứa…! – Tôi nghẹn ngào nói.

– Cậu đừng khóc…! Con trai mạnh mẽ lên nào…! – Ngọc cố đưa đôi tay lên gạt nước mắt của tôi, gượng cười…

– …!

– Thủy…em nhớ trông chừng anh ấy nhé…! – Ngọc giang tay ôm lấy bé Thủy, em ấy đang khóc nức nở.

– Huhu chị ơi, chị đừng bỏ em lại mà…hức! – Thủy khóc òa lên.

– Cảm ơn cậu đã bên mình suốt thời gian qua…! Cảm ơn cậu đã chăm sóc mình mỗi khi mình ốm…đã không ngại sáng tối chăm sóc mình…! Cảm ơn cậu…!

– Cậu hãy nói cậu sẽ khỏe lại đi…! – Tôi gục xuống đầu giường, nước mắt thi nhau rơi xuống.

– Xin lỗi…An…! Mình…không thể…! – Ngọc bật khóc.

Những giọt nước mắt cuối cùng…

– Mình yêu cậu…! – Như Ngọc cố gắng nói, tôi siết chặt tay em ấy hơn.

– Hãy…chăm sóc Trang hơn những gì cậu đã làm…với mình…nhé…!

– Nếu có kiếp sau, mình sẽ chờ cậu…! Mình…đi trước đây…tạm biệt…! – Và đó là lời nói cuối cùng, bàn tay Như Ngọc đang nắm tay tôi dần dần trượt ra… buông thõng… Đôi mắt khép lại.

 

Hơi thở yếu dần rồi tắt hẳn…

 

Em đã ra đi…mãi mãi…

 

– Không…! – Tôi gào lên trong tuyệt vọng, ôm chặt lấy người con gái ấy mà nước mắt tuôn rơi.

Trong phòng, tất cả mọi người đều khóc…

Khóc cho một người con gái… Người mà tôi đã từng yêu thương… Người yêu thương tôi đến hơi thở cuối cùng…

Em đã ra đi, và đôi mắt vĩnh viễn không bao giờ thấy tôi nữa…

 

– Thôi cháu…cô bé đã ra đi rồi…! – Ông bác sĩ buồn bã đặt tay lên vai tôi.

– Huhu…chị ấy đi rồi anh ơi…huhuhu! – Thủy gục đầu xuống giường Ngọc mà khóc…

 

Tôi gần như gục ngã. Không thể nào… Tất cả chỉ là dối trá… Ngọc ơi…

 

Hôm ấy, một ngày lạnh giá, cơn mưa đang xối xả bên ngoài…

Chẳng còn gì…mọi thứ…đã tan vỡ…

Em nằm đó, gương mặt nhẹ cười như vẫn đang ngủ…bình yên và thanh thản…

Tôi đứng dậy…lặng người nhìn Như Ngọc mà nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

 

Tôi lại gần Như Ngọc, cúi xuống hôn nhẹ lên trán em ấy… Nước mắt lại ứa ra. Nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh dần của em.

 

Hụt hẫng…

 

Quay vội và chạy thật nhanh ra khỏi đây…như muốn chạy trốn thật nhanh.

 

Trời mưa to lắm Ngọc ơi…

 

 

Bỏ mặc tất cả phía sau lưng, tôi chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện, lao ra màn mưa lạnh giá…

Mặc cho cơn mưa lạnh buốt, tôi cứ chạy…chạy đến khi không còn sức nữa… Tôi gục xuống và khóc.

 

Nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.

 

Hơi lạnh thấm vào người tôi…nhưng nó đâu lạnh bằng lòng tôi lúc này.

 

Tôi cứ ngồi mãi ở nơi đó, cơn mưa lạnh làm sao… Có lẽ ông trời cũng đang khóc…khóc cho em… Người con gái đã ra đi…và không bao giờ trở về.

*****

Tôi đứng bên ngoài, lặng đi nhìn mẹ của Ngọc đang ôm lấy em Thủy và khóc cùng nhau… Một người có lẽ là anh của Ngọc, đang đứng lau nước mắt bên cạnh mẹ…

Lớp chúng tôi, vài đứa đã không ngại mưa lạnh và đêm tối để đến nhìn em Ngọc lần cuối… Những người con gái đang ôm nhau và khóc òa…

Nhìn cảnh đó, tôi lại ứa nước mắt… Gạt vội đi nước mắt, tôi lấy xe và chạy thật nhanh đi…

Tôi muốn về nhà…về nơi bình yên duy nhất cho tôi lúc này… Tôi thay quần áo và nằm vật xuống giường…nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống…

 

Và thiếp đi lúc nào không hay…

 

Và trong mơ…tôi lại thấy em…người con gái mang tên Như Ngọc…!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.