Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 109 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 109

– An…anh có nghe em nói không? – Nàng có vẻ hoảng.

– Mình vẫn đang nghe…! – Tôi lạnh lùng.

– Em xin lỗi…!

– Lời xin lỗi cũng có giải quyết được gì đâu…? – Tôi vẫn lạnh lùng, nhưng lòng cứ nhói nhói.

– Em biết anh đang rất giận…nhưng em xin lỗi mà…! Cũng chỉ là vì em không…! – Trang năn nỉ.

– Nếu biết là anh đang giận thế sao em còn làm vậy…? – Lúc đó tôi không kiềm chế được nữa liền hét lên, Linh từ trong quán vội vàng lao ra giật lấy cái điện thoại trên tay tôi quát lên.

– Cậu làm vậy là khiến cho nó tổn thương rồi đấy…! Đưa điện thoại đây…! – Linh vội vàng áp điện thoại lên tai.

– A lô, Trang à…đừng khóc mà…! – Em ấy dỗ dành.

– …!

– …mình biết, tại cậu ta đang bực mình nên mới không kiểm soát được thôi! – Linh vừa nói vừa bỏ đi chỗ khác.

Tôi thì đứng yên tại đó, cơn giận biến đâu mất…

Tôi thấy mình thật chẳng ra gì, lại để cho nàng khóc nữa rồi… Lặng lẽ ngồi xuống cái ghế, mặc kệ những ánh nhìn không mấy thiện cảm đến từ những con người ngồi quanh đó…

Ngay lúc này đây tôi chỉ mong là nàng đứng khóc nữa… Mỗi lần nàng khóc là lòng tôi lại đau vô cùng…tự trách mình vì không thể nào yêu thương che chở nàng như đã từng hứa… Có lẽ tôi đúng là một người chẳng ra gì nên mới làm người yêu mình khóc nhiều như vậy…

Chỉ một lát sau, em Linh quay lại, nhíu mày nhìn tôi…

– Cậu nói chuyện với Trang đi, nó nhất định phải nói chuyện với cậu mới chịu tắt máy. Mình định tắt máy nhưng nó gọi lại cả chục lần nên đành phải chiều ý nó, cậu liệu mà ăn nói…! – Linh khó chịu nhìn tôi.

– Ừm…! – Tôi cầm cái điện thoại và nghe.

– A lô, Trang à…?

– Dạ…! – Tiếng nói nhỏ xen lẫn tiếng nấc, sao nàng mau nước mắt vậy nhỉ.

– Cho anh xin lỗi…tại anh hơi nóng nảy nên mới để em phải khóc…! – Hức…thế sao anh còn làm vậy…! – Tuy không thấy nàng nhưng tôi có thể tượng tưởng được là nàng lại trào nước mắt.

– Anh xin lỗi…anh không hiểu nổi bản thân nữa…! Đừng khóc nữa mà Trang…anh không chịu được mỗi khi thấy em phải khóc vì một người như anh…! – Tôi thở dài.

– Nếu là anh thì em nguyện sẽ khóc mãi vì anh…! – Nàng nấc lên.

– Đừng, anh xin lỗi…nhưng lần sau em cũng đừng làm vậy nhé…! Em phải tin anh chứ…?

– Em tin anh…nhưng em không tin bản thân mình…! – Mai Trang run run đáp.

– Đừng như vậy mà Trang, em biết em là người quan trọng thế nào với anh rồi mà, sao em vẫn không tin bản thân mình được?

– Em không hiểu chính mình muốn gì nữa…! – Nàng thất vọng đáp.

– …! – Tôi im lặng chẳng biết nói gì nữa… Sau một hồi im lặng, tôi bất chợt gọi.

– À mà Trang này…!

– À dạ…? – Nàng giật mình đáp.

– Chuyện anh với Ngọc…! Em có thể…cho anh được…? – Tôi ngập ngừng nói.

– Anh định chăm sóc bạn ấy à…hì được mà…! – Nàng nhẹ cười.

– Em không giận gì chứ? Không ghen chứ? – Tôi hỏi dồn dập.

– Hì…có gì đâu anh…em với Ngọc là bạn thân mà…!

– Ừa…vậy được rồi…cảm ơn em…! – Tôi cười.

– Ủa…mà sao anh có vẻ hào hứng vậy? – Mai Trang ngạc nhiên.

– À không…tại anh thấy Ngọc có vẻ yếu nên anh hơi lo thôi…!

– Ừa…thế còn được…em mà biết anh làm gì quá đáng thì đừng trách em…! – Nàng nghiêm giọng nói.

– Không có gì đâu…em yên tâm…!

– Ừa…mà thôi em phải cúp máy nhanh đây, tạm biệt anh nha…! – Có tiếng người đi vào, Mai Trang vội vàng chào tôi rồi cúp máy luôn, chẳng kịp nghe tôi nói lời tạm biệt.

Tôi đứng ngẩn người ra…không biết có chuyện gì mà nàng lại cúp máy nhanh vậy? Người đi vào đó là ai mà khiến nàng có vẻ sợ sệt và vội vã…

– An…sao cậu đứng đơ ra thế? – Linh từ trong chạy ra nhìn tôi.

– À không có gì…! – Tôi vội vàng đưa cho em Linh cái điện thoại rồi bước vội vào trong.

– Thế nào? Trang gặp chuyện gì hay sao mà cậu trông thẫn thờ thế? – Em ấy như biết tôi đang nghĩ gì, lo lắng hỏi.

– À không có gì đâu…thôi mình về đi…! – Tôi đứng dậy trả tiền nước rồi nhảy lên xe, Linh ngồi lên xe nhưng không choàng tay ôm eo tôi nữa mà chỉ vịn vào áo tôi…

Trên đường đi, chúng tôi không ai nói với ai một lời nào… Về đến nhà Trang thì cũng gần trưa rồi, tôi để Linh ở lại rồi chạy vội về nhà. Gần một ngày tôi chưa về nhà rồi… Cũng may bố mẹ tôi biết tôi lên viện thăm Ngọc… Nhưng tôi lại quên mất thăm em Thủy, thôi để tối nay tôi sẽ qua viện thăm em ấy vậy…

Cả buổi chiều hôm đó, tôi đứng ngồi không yên, cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Lo lắng… Chỉ là cảm giác thôi…sao tôi lại thấy lo đến vậy chứ…

 

Và…buổi chiều hôm đó…một buổi chiều mưa thật buồn… Lạnh lẽo…và cô đơn…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.