Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 106 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 106

– Hả? – Tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm.

– Cậu ngủ cùng mình chứ gì nữa? – Em ấy cũng ngơ ngác.

– Nhưng…? – Tôi ngó nghiêng xung quanh tìm lối thoát.

– Nhưng gì?

– Trang…cô ấy…?

– Cậu lo bạn gái cậu biết chứ gì? Đừng lo, nó ở Pháp cơ mà! – Em ấy vừa nói vừa tiến lại gần tôi, khiến tôi phải từ từ lùi lại đằng sau.

– Không được…! Kể cả cô ấy không có ở đây, mình cũng không nằm cạnh một người con gái nào khác! – Tôi lắc đầu.

Linh nhìn tôi mấy giây, rồi bật cười:

– Hì hì…được đó cậu!

– Là sao? – Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả.

– Nhưng chắc chưa đủ lâu, thôi để khi khác…! – Em ấy nhún vai lẩm bẩm một mình rồi quay sang tôi.

– Đùa đó, cậu cứ nằm trên này, mình xuống dưới nhà…! – Linh quay đi.

– Thôi cậu là con gái, để mình sang buồng trống ngủ cũng được, cậu cứ ngủ ở buồng Trang đi…! – Tôi lắc đầu.

– Thôi ai lại như vậy…! – Linh ái ngại nhìn tôi.

– Sao lại không?

– Cậu là chủ mà, sao lại để cho khách nằm trên giường còn mình nằm đất? – Linh kiên quyết lắc đầu.

– Mình đâu phải chủ nhà, là Trang mà!

– Nhưng…!

– Nếu cô ấy có mặt ở đây, mình chắc chắn cô ấy cũng đồng ý với mình như vậy! – Tôi nói dù trong lòng không chắc chắn lắm, gì chứ nàng đời nào để tôi nằm dưới đất, nhất định nàng sẽ kéo bằng được tôi lên nằm cạnh để cho ấm.

Mà cảm giác được nằm cạnh và ôm người mình yêu ngủ, nó thật là thoải mái, ấm áp và tuyệt diệu làm sao… Nghĩ đến đây, tôi lại thấy buồn… Buồn…có lẽ chẳng vì lí do gì.

Loáng thoáng tiếng của Linh…

– Cậu đi nghỉ đi, trông cậu mệt lắm rồi đấy!

– Ừm…! – Tôi luôn giữ hộp quà bên mình, đi xuống dưới nhà kiểm tra và khóa cửa thật chắc chắn. Trước khi đi vào nhà, tôi nhìn xung quanh một lần rồi thở một hơi thật dài…

Quay lại, tôi đã thấy Linh đứng trên cầu thang nhìn tôi…

– Gì vậy? – Tôi thắc mắc.

– Không có gì…chúc cậu ngủ ngon! – Linh nháy mắt rồi chạy lên tầng.

– Ừm…ngủ ngon!

Khi tiếng cửa phòng đóng lại, khi mà tất cả mọi thứ đã chìm vào sự tĩnh lặng vốn có, tôi cầm bức thư của nàng lên và bắt đầu đọc.

Bức thư được nàng viết bằng tay, nét chữ nắn nót, đôi chỗ có nét hơi run run…

 

“Gửi anh, người em yêu…

Có lẽ lúc anh đọc những dòng chữ này thì em đang ở bên Pháp rồi. Em xin lỗi vì đã không nói với anh, nhưng em đã nhờ Thủy nói hộ, không biết em ấy có nói với anh nữa hay không. Em viết những dòng thư này để có thể nói hết những gì trong lòng mà em giấu anh bấy lâu nay… Mà cũng không thể nói hết được đâu anh nhỉ, hì.

Cảm ơn anh, vì anh đang mang lại hạnh phúc cho em. Em không thể nào nghĩ rằng một ngày nào đó cuộc đời bất hạnh của em sẽ lại được đón nhận một hạnh phúc như vậy đâu. Có thể em thể hiện tình cảm của mình hơi quá, anh hãy bỏ qua cho em nha, được không anh?

Có thể em sẽ khiến anh nhanh chán em, nhưng em đành lòng chấp nhận, vì em rất muốn được nhận những tình cảm mà em chưa bao giờ có được, vì vậy hầu như lúc nào em cũng chỉ muốn chạy đến và ôm lấy anh thật chặt, hì!

Em ngốc lắm phải không anh?

Thực ra em đã yêu anh từ lâu rồi, có lẽ là ngay lần đầu tiên gặp anh. Giờ em mới nhận ra điều đó anh à… Tha thứ cho cô bé ngốc nghếch của anh nha…

Em xin lỗi anh về nhiều chuyện xảy ra, đôi khi nó chỉ là sự sắp đặt của em, để em có thể biết được anh yêu em nhiều thế nào… Em đã biết rằng anh ngốc thế nào, khờ đến thế nào…và quan trọng hơn, anh đã bảo vệ em thế nào. Em hạnh phúc lắm, anh à… Đừng bao giờ rời xa em anh nha…

Em muốn đi biển…đi khỏi thành phố này… Có lẽ là nơi bọn mình đã từng đi thăm quan…

Tái bút: Anh hãy nhận những món quà của em nhé, vì đó là những gì em có thể làm tặng cho anh. Tuy không đẹp, nhưng đó là tất cả tình cảm của em, anh hãy chân trọng nó theo cách mà anh đã yêu em…nha…

Điều cuối cùng em muốn nói: Em yêu anh rất rất nhiều…

Ký tên

Mai Trang”

 

Ngồi yên lặng, tôi đọc cẩn thận những dòng chữ của nàng nhiều lần, nhẩm đi nhẩm lại như muốn học thuộc nó… Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì có được người yêu thông minh và chu đáo như vậy. Tôi chỉ đơn giản là muốn nói…

– Cảm ơn em…Mai Trang… Anh yêu em…rất nhiều!

Có lẽ tình yêu của chúng tôi hơi sến, hơi người lớn, nhưng chỉ khi chúng ta yêu nhau thực sự, ta mới thấy được điều đó thật có ý nghĩa làm sao, những câu nói tuy có phần sến sẩm nhưng nó lại thật ý nghĩa với nửa kia của mình… Tôi thấy hạnh phúc khi được đón nhận những tình cảm của nàng.

Đúng, nàng thật ngốc, nhưng đó chính là điều khiến tôi yêu nàng… Thương nàng thật nhiều, thiếu tình thương của cha mẹ từ nhỏ, giờ chỉ có tôi mới đem lại chút hạnh phúc cho nàng mà tôi còn chẳng làm nên hồn, chỉ khiến nàng buồn thêm… Nghĩ mà trách mình nhiều lúc vô tâm quá…

Tôi định ngồi thêm một lúc, nhưng mắt cứ díp lại. Cứ tình trạng này thì mai tôi nghỉ học mất. Tôi ngáp ngắn ngáp dài mấy cái rồi tắt đèn đi lên tầng…

Tôi tần ngần đứng bên ngoài cửa phòng Linh không biết em ấy đã ngủ chưa? Cuối cùng, tôi quyết định gõ cửa…

– Cộc cộc…!

– …! – Không có tiếng động phát ra, tôi kiên nhẫn gõ cửa thêm lần nữa, nhưng không có tiếng động nào phát ra từ trong phòng.

Đẩy nhẹ cửa vào phòng em ấy, tôi nhẹ nhàng đi đến bên giường Linh đang nằm ngủ. Tôi không muốn làm em ấy thức nên phải đi thật nhẹ, không bật đèn lên…

Tôi tiến lại chiếc giường, cầm cái gối và chăn định sang phòng bên nằm. Trong lúc tôi đang loay hoay rút cái chăn ra, bỗng em Linh chợt tỉnh giấc, vội ngồi ngay dậy…

– Á…ai vậy…sao lại vào phòng tôi…? – Giọng em ấy có vẻ hốt hoảng.

– Chẳng ai cả…! – Tôi nhún vai đáp rồi tiếp tục kéo cái chăn ra.

– An…cậu làm gì ở đây? Cậu định làm gì mình…?

– Ừm…mình định lấy cái…! Bốp…! – Tôi chưa kịp nói hết câu thì bị em ấy đấm ngay một cái vào mặt… Tôi loạng choạng lùi lại.

– Au…cậu làm cái gì vậy? – Tôi nhăn nhó ôm mặt, đúng lúc em Linh bật đèn lên…

– Cậu định lấy cái gì mà không bật đèn lên, lại còn đi nhẹ nhàng thế nữa chứ…may mà mình chưa ngủ chứ không thì…! – Linh nhăn nhó nhìn tôi, tôi chỉ biết cười trừ, con gái gì ghê quá…

– Mình định lấy chăn gối sang bên buồng kia nằm, nhưng thấy cậu ngủ mất rồi nên không muốn làm phiền…haiz…!

– Thật không đó? – Nghi ngờ.

– Thật, cậu nhìn chăn gối tung dưới đất đi…! – Tôi thở dài nhặt cái gối lên.

– Mình xin lỗi, mình tưởng…! – Linh lí nhí, mặt đỏ lên vì ngượng.

– Tưởng mình dê xồm à? – Tôi phủi phủi cái chăn, hờ hững nói.

– Không phải…!

– Cậu không tin mình thì thôi! – Tôi nhún vai rồi định quay đi.

– Không mà…cậu đứng lại đó…!

– Hơ…còn gì nữa…nhanh cho mình đi ngủ!

– …cậu lên đây nằm với mình có được không…? – Em ngập ngừng nói nhỏ.

– Không được, mình…! – Tôi lắc đầu, nhưng em Linh cắt ngang.

– Coi như mình đền cậu vụ mình đấm nhầm, cậu lên đây…! – Linh đập đập phần giường bên cạnh mình, nở nụ cười có phần như muốn dụ dỗ tôi lên nằm… Tôi vẫn tỉnh táo, sáng suốt đáp…

– Không được đâu…!

– Đi, nằm cách nhau mấy cái gối, chịu không? – Linh cố níu kéo.

– Nhưng mà…!

– Nhưng nhị gì, mình biết cậu sang đó nằm chết lạnh bên ấy mà không ngủ được…hì hì…! – Linh cười tít mắt.

– Cậu trù ẻo mình à…! – Tôi nhíu mày.

– Không có, hì, nhanh rồi ngủ đi, mình mệt rồi…! – Em ấy nằm phịch xuống giường, xếp mấy cái gối ôm lại chặn giữa tôi và em ấy rồi quay mặt vào trong.

Tôi đắn đo một lúc, thấy cũng không có gì đáng lo nên mới ném cái gối xuống rồi nhảy lên nằm chùm chăn.

– Ấy ấy tắt đèn kia…! – Tiếng nói từ trong đống chăn cạnh tôi.

– Cậu tự tắt đi, bên cậu mà…!

– Ứ đâu…mình ngại…!

– Chịu thua…! – Tôi ngán ngẩm nói rồi với tay sang tắt cái đèn…

Tất cả chìm vào bóng tối… Trời khá lạnh, vậy nên một cái chăn có lẽ không đủ. Và dường như nghĩ giống tôi, Linh quay sang thỏ thẻ:

– Một chăn lạnh quá…hay hai bọn mình đắp chung chăn đi…!

– Ừm…!

Sau một lúc loay hoay, cuối cùng tôi cùng nằm ấm áp trên giường của nàng… Mùi hương của nàng vẫn thoang thoảng trên tấm ga trải giường này…thật dễ chịu làm sao…

– Ngủ ngon…! – Tiếng của Linh…

– Ừm…cậu cũng vậy…! – Rồi tôi dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.