Trông thấy tôi bước vào nhà, em ấy đang đứng vội vàng ngồi xuống, giả vờ chăm chú nhìn hộp quà của tôi.
– È hèm…! – Tôi hắng giọng.
Em ấy giật mình nhìn lên, rồi đỏ mặt ngượng ngùng, đứng dậy vội vàng đi vào trong bếp. Tôi nhìn em ấy lắc đầu rồi ngồi xuống, tiếp tục xem xét hộp quà của nàng.
Có cảm giácnhư có ai đó đang nhìn mình, tôi cầm thư của nàng lên giả vờ như đang đọc, mắt liếc nhìn ra sau bếp. Đúng như tôi nghĩ, em ấy đang nấp sau bức tường nhìn lén tôi chăm chú.
– Mình có cái gì mà sao em ấy cứ nhìn mãi thế nhỉ? – Tôi lo lắng nghĩ thầm.
– Nhìn lén thế không hay đâu cậu! – Tôi chăm chú nhìn bức thư, cất giọng nói uể oải.
– Ơ…đâu…! – Đúng như dự đoán, em ấy lại đỏ mặt rồi líu ríu chạy ra ngoài, ngập ngừng một lát rồi ngồi xuống cái ghế đối diện tôi.
– Cậu tên gì? – Tôi bắt đầu ngẩng đầu lên hỏi han em ấy.
– Mình…mình tên Linh! – Em ấy ấp úng.
– Ừa, chào Linh, tên mình là gì cậu biết rồi đấy! – Tôi mỉm cười gật đầu.
– Tên cậu là gì nhở? – Linh nhăn nhó nhớ lại.
– Mình tên…!
– An phải không, hì hì…! – Linh nở nụ cười thật xinh.
– Cậu trêu tớ à? – Tôi mỉm cười.
– Ừa! – Linh gật đầu.
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau cởi mở hơn, tôi cảm nhận được Linh là con người rất dễ gần, nói chuyện rất hợp với tôi và tính tình thì có vẻ hơi…bướng bỉnh.
– Cậu là bạn Trang à?
– Ừa…không bạn Trang làm sao mình đến được đây?
– Ơ…nhờ anh Quân cả thôi!
– Xí! – Linh bĩu môi nhìn xinh lắm.
– Mình quen Trang lâu rồi nhá, chẳng qua anh ấy mới biết nên khi mình gặp chuyện anh ấy toàn đưa mình sang đây!
– Thế cơ à?– Tôi kéo dài giọng.
– Cậu trêu tớ à? – Linh đấm một cái vào vai tôi rồi lườm lườm.
– Au…cậu đấm đau thế! – Tôi vờ nhăn mặt xoa xoa vai.
– Xí…đàn ông con trai gì yếu xìu! – Linh nguýt dài.
– Cậu cứ thử đấm vào vai cậu xem thế nào! – Tôi nhún vai.
– Thôi…ai lại làm vậy…mình thương mình lắm…hì hì!
– Thế cậu không thương mình à? – Tôi trêu em ấy.
– Hông…!– Em ấy phùng má rồi lắc lắc đầu.
– Hứ, ghét, không nói chuyện với cậu nữa! – Lần này tôi giả vờ dỗi, cầm cái hộp định đi lên nhà.
– Ấy đừng…tớ xin lỗi…! – Lại xụ mặt xuống.
– Thế cậu biết lỗi chưa? – Tôi không ngoảnh lại.
– Rồi mà…! – Giọng lí nhí nghe như mèo kêu.
Tôi không nói gì, cầm cái hộp quay lại, chợt nghĩ mình trẻ con thật, tự dưng dỗi con gái người ta. Hai đứa không nói gì với nhau. Thỉnh thoảng Linh lại len lén nhìn tôi…
– Thế…cậu với Trang yêu nhau lâu chưa? – Linh miết tay lên bàn, ngập ngừng hỏi.
– Ừm…bọn mình cũng được mấy tháng rồi! – Tôi nhớ lại.
– Hai người có hạnh phúc không?
– Có lẽ…! Cũng tại mình hay làm cô ấy khóc…! – Tôi buồn buồn nói, đúng là tôi đem lại hạnh phúc cho nàng cũng không nhiều gì so với những điều tôi khiến nàng phải rơi nước mắt.
– …! – EmLinh im lặng không nói gì, em có vẻ ái ngại nhìn tôi.
Và bất chợt, trong một khoảnh khắc nào đó, Linh đặt bàn tay nhỏ nhắn của em ấy lên bàn tay của tôi, nhỏ giọng thì thầm.
– Mình không biết chuyện của hai cậu thế nào, nhưng chỉ cần nghe thôi, mình cũng đã biết được một điều…!
– Là gì vậy?
– Cậu là người tốt, và cậu thực sự yêu Trang! – Linh nhẹ nhàng.
– Sao cậu lại nghĩ vậy? – Tôi thắc mắc.
– Hìhì…trực giác của con gái mà…! – Linh nở nụ cười thật tươi, nụ cười khiếntôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
– Cảm ơn cậu! – Tôi gật đầu cảm kích.
Và sau đó, cả hai chúng tôi đều ngại ngùng không biết nói gì. Linh rút tay lại, đôi má hồng hồng như đánh phấn. Một lát sau, em ấy đứng dậy như muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
– Mình đói rồi, cậu có đói không?
– Mình ăn rồi! – Tôi lắc đầu.
– Ừm…! – Em ấy gật đầu rồi bước vào trong.
Quả thực em ấy không hề nhút nhát như lúc đầu tôi nghĩ… Con gái thực sự rất khó hiểu…
Tôi ngả người ra ghế định chợp mắt một lát, cả ngày hôm nay mệt tôi mệt mỏi lắm rồi. Một lát sau, thấy em Linh bước vào, tôi vội gượng dậy.
– Cậu mệt thì cứ nằm nghỉ đi…! – Linh thấy tôi ngồi dậy thì nhẹ nhàng chạy lại rồi ấn nhẹ vai tôi xuống.
– Ừm…mình muốn lên phòng ngủ một lát…! Nằm dưới này hơi khó chịu! – Nói rồi tôi gượng dậy, từ từ đi lên trên phòng, không quên cầm theo hộp quà.
Bất chợt chuông điện thoại của tôi reo, là Mai Trang gọi tôi… Tôi mừng rỡ vội vàng vào trong phòng, đóng cửa cẩn thận rồi bắt máy.
– Alô, anh à? – Giọng nói thân thương của nàng lại vang lên.
– Ừa…an hđây…! Em gọi có việc gì không? – Tôi xúc động nói.
– Hì…em vừa mới xuống sân bay, không có gì đâu anh! – Mai Trang cười nhẹ.
– Vậy thôi à? – Tôi rầu rầu đáp.
Như biếtđược tôi đang nghĩ gì, nàng nũng nịu:
– Hì…nói vậy chứ em nhớ anh nhiều lắm…! Em gọi một phần muốn báo cho anh là em đã đến nơi và một phần là muốn nghe giọng anh! – Giọng nói cực kì dễ thương, tôi chẳng còn bắt bẻ gì nữa.
– Ừ ừ…anh cũng nhớ em lắm…vừa mới đi thôi mà anh đã thấy nhớ rồi! – Tôi thở dài.
– Hì…ngốc…! Mà…anh đang làm gì vậy?
– À…anh đang ở nhà em…! – Tôi gãi đầu.
– Vậy à? Vậy anh dọn dẹp và chăm sóc cây luôn nhé, hihi! – Nàng lại cười nhẹ.
– Còn việc đó nữa à…! – Tôi ngán ngẩm nói, nhưng trong lòng thấy vui vui.
– Hì…đừng lười, giúp em đi, nha nha! – Giọng năn nỉ dễ thương khiến tôi dù ngại nhưng cũng phải xiêu lòng.
– Ừa được rồi, tuân lệnh em! Mà Trang này, lúc nãy…! – Thế là tôi kể hết cho nàng những gì xảy ra vừa này.
Nghe xong, nàng chỉ im lặng. Tôi sốt ruột hỏi han:
– Em nghĩ sao hở Trang?
– Hì…không có gì đâu anh, cậu ấy là bạn em mà!
– À ừ vậy được rồi!
– Anh mà…thì đừng trách em! – Nàng lí nhí.
– Hì…em ghen hở? – Tôi mỉm cười hạnh phúc.
– Hông có đâu nha…ai đi ghen người dưng làm gì…? – Giọng giận dỗi nghe rất đáng yêu.
– Uầy…anh chỉ là người dưng thôi à? Vậy thôi…anh đi chơi với Linh đây! – Tôi trêu nàng chút.
– Anh mà đi với Linh thì đừng bao giờ gặp em nữa! – Giọng nói cứng rắn, nàng không đùa.
– …!
– Em biết em ở xa…khó lòng giữ được anh…! Em tin anh…vì vậy anh đừng bao giờ lừa dối em…có được không? – Trang ngập ngừng.
– Ừa…anh hứa!
– Vậy thôi, chào anh nha, lúc khác em sẽ gọi sau!
– Ừa vậy ha, tạm biệt em…yêu em! – Tôi ngập ngừng rồi cuối cùng cũng nói thành câu hai chữ “yêu em”.
– …! – Im lặng một lát, rồi nàng cũng đáp lại…
– Em cũng yêu anh lắm, ngốc à…! – Nói rồi nàng tắt mày, còn tôi thì đang lâng lâng trước câu nói của nàng.
Giờ tôi mới cảm nhận được hết tình yêu của hai đứa nó sâu đậm đến mức nào…
– Cạch…! – Có tiếng động bên ngoài, tôi giật mình nhìn ra.
– Hihì…có người đang vui kìa! – Linh từ đâu ló mặt vào lè lưỡi nhìn tôi.
– Cậu…đúng là…! – Tôi ngượng ngùng gãi đầu gãi tai.
– Hì…thôi vệ sinh cá nhân đi, muộn rồi!
– Đêm nay cậu ngủ ở phòng này à? – Tôi thắc mắc.
– Ừa…tất nhiên! – Linh gật đầu.
– Cậu nằm đâu? – Tôi ngu ngơ.
– Nằm trên giường chứ đâu, hỏi gì á? – Em ấy nhíu mày nhìn tôi khó hiểu.
– Thế còn mình? – Tôi nheo mắt nhìn em ấy.
Và rất nhanh chóng, không cần phải nghĩ ngợi gì…
– Tất nhiên là nằm cạnh mình rồi…!