Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 104 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 104

Tôi đứng ngẩn người mất một lát, cho đến khi Thủy từ đâu chạy ra đập vai tôi một cái…

 

– An…anh đang làm trò gì vậy?

– Hả? – Tôi giật mình tỉnh lại.

– Anh và chị ấy ra đây làm gì vậy? – Thủy nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.

– Sao em biết anh và Ngọc ở đây? – Tôi không đáp mà hỏi lại.

– Em đang đứng trước cửa thì thấy chị Ngọc đi ngược lại từ hướng này. Cơ bản là thấy chị ấy đang khóc nên em mới tò mò chạy lại đây, hóa ra lại gặp anh!

– Suốt ngày hóng chuyện người khác…! Xấu tính! – Tôi cốc nhẹ một cái vào đầu em nó.

– Hứ…! –Thủy nguýt dài.

– Về viện đi…xem chị ấy thế nào? – Tôi tảng lờ đi, quay người bước về phía bệnh viện.

– Anh vẫn còn tình cảm với chị ấy à? – Thủy nhíu mày vẻ không vừa lòng, tôi chỉ biết lắcđầu cười nhạt.

– Có lẽ…!

– Hứ…em mách chị Trang…! – Nói rồi em nó giận dỗi bỏ đi.

– Đừng làm trò nữa, anh biết hết rồi! – Tôi gọi với theo.

– Anh biết cái gì? – Cô nhóc giật mình quay lại nhìn tôi.

– Biết mối quan hệ ngầm giữa ba người rồi…hề! – Tôi nheo mắt nhìn em Thủy đang bối rối ấp úng.

– Thì…sao mà…chị ấy kì thật! – Thủy ngồi thụp xuống đất.

 

Tôi định hỏi thêm, nhưng thấy em ấy như vậy cũng thôi, lắc đầu rồi bước vào trong viện.

 

– Bịch…!– Một cô bé chạy vội qua và lao vào người tôi. Tuy mất đà nhưng theo phản xạ tự nhiên, tôi vội vàng đạp chân mạnh xuống đằng sau rồi bật lên, giữ cho cả hai đứa không bị ngã.

– Ơ? My à?– Tôi chợt khựng lại… Là em ấy, vẫn là cô bé ở cửa hàng café mà đã lâu rồi tôi không gặp lại.

– Anh…An?– Cô bé ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt còn dáo hoảnh những giọt nước mắt.

– Em làm gìở đây? – Tôi ngạc nhiên.

– Không có gì đâu…! Lúc khác gặp anh sau! – Nói rồi em ấy vội vàng bỏ đi mất.

 

Tôi vẫn đang ngơ ngác không hiểu gì thì em Thủy lại nhảy ngay vào.

 

– Ai đấy anh? – Thủy từ đâu chạy ra hỏi tôi.

– À…bạn anh ấy mà!

– Sao anh lắm bạn là con gái vậy? Mà toàn những chị xinh xắn dễ thương là thế nào? – Cô nhóc lại tra tấn tôi bằng những câu hỏi mà đến tôi cũng chẳng trả lời được.

 

Nhưng tôi cũng không vừa, đáp trả ngay.

 

– Em hỏi chính em ấy! Sao em lại quen anh?

– Tại anh chứ tại ai? – Thủy nguýt dài, lần này tôi cứng lưỡi thật sự.

– Ơ…thì…!

– Sao? Không phải tại anh đâm vào em trước à? – Em ấy nhướn mày lên nhìn tôi.

 

Bí quá, tôi liền đánh trống lảng rồi bỏ đi.

 

– Không nói chuyện với em nữa, anh chuẩn bị về đây!

– Lêu lêu…không nói được kìa…!

– Thôi đi…anh đấm phát giờ! – Tôi giơ nắm đấm ra dọa.

– Plè, thách anh đấy! – Em ấy lè lưỡi ra trông yêu lắm.

 

Tôi bỏ đi,trong lòng tức anh ách, nhưng phần nhiều là vui. Dù sao Thủy cũng đã giúp tôi đỡ buồn hơn. Nhưng…

 

Nghĩ đến đây, tôi lại bất chợt thở dài…

 

Đúng là khi xa nhau, tôi mới thấy nhớ nàng nhiều đến vậy. Lúc bên cạnh nhau, thực sự tôi không chắc chắn lắm về tình cảm với nàng, không chắc đó là tình yêu hay chỉ là sự thương hại.

 

Nhưng giờ đây, tôi mới biết mình đã yêu nàng từ lâu rồi…

 

– Đi an toàn và vui vẻ em nhé!

 

Một sự thanh thản trong lòng…

 

Tôi chỉ đơn giản là ghé qua xem em Ngọc ra sao, mà thấy em vẫn đang vô tư cười đùa với mấy đứa bạn, tôi cũng yên tâm phần nào. Chỉ lặng lẽ nhìn qua cửa sổ… Tôi dắt xe về, nhưng không về nhà mình mà chạy qua nhà nàng.

 

Đến nơi, tôi mới ngớ người ra là mình không có chìa khóa.

 

– Làm thế nào bây giờ? – Tôi lo lắng nhìn xung quanh.

 

Chợt nhớ đến hộp quà của nàng, và một phần do linh tính mách bảo, tôi nhẹ nhàng quỳ xuống, tháo dây và mở chiếc hộp ra. Phải nói tôi vô cùng hồi hộp, đến nỗi tháo chiếc nơ buộc thôi mà tay đã run rẩy hết lên.

 

– Bĩnh tĩnh…! – Hít một hơi thật sâu, tôi nhẹ nhàng nhấc nắp hộp lên.

 

Một con gấu bông nhỏ ôm trái tim, trên đó có thêu tên tôi và nàng…

Một cành hoa hồng đỏ thắm được nàng lại bọc cẩn thận…

Một chiếc phong bì trắng, bên trong là lá thư mà nàng để lại cho tôi…

 

Và…quan trọng nhất với tôi lúc này, đó là chùm chìa khóa nhà nàng.

 

Vội vàng mở cửa, dắt xe vào trong và chốt cửa lại. Đêm nay, tôi muốn ở lại nhà nàng… Có lẽ vì tôi cần một điều gì đó thật sự bình yên lúc này… Để tôi tĩnh tâm lại…

 

Căn nhà vẫn vậy, mọi thứ vẫn thật ngăn nắp và cẩn thận làm sao. Nàng chăm chút rất cẩnthận, không như tôi thường khá bừa bộn và thiếu ngăn nắp.

Bật đènlên, một không gian rộng lớn nhưng ấm cúng dần hiện ra trước mắt tôi. Tôi đặt hộp quà lên bàn rồi chạy vào trong nhà tắm. Ngó nhiêng đủ mọi ngóc ngách mà chẳng thấy cái thiết bị hôm trước, tôi cũng hơi thắc mắc.

 

Nó đã biến đi đâu rồi?

 

Hay nó đã được ai đó gỡ đi? Và kẻ nào đứng sau vụ này?

 

Hàng loạt câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi lần lượt… Quả thực ngôi nhà có nhiều điều bí ẩn… Nó khiến tôi cảm thấy rợn người, một cảm giác bất an. Không hiểu sao Mai Trang lại sống được trong ngôi nhà này nhỉ.

 

Chợt nhớđến lá thư của nàng, tôi gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, nhanh chóng vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi hồi hộp lại gần chiếc hộp.

Không biết nàng viết gì trong thư nữa…

 

– Kính koong! – Chuông cửa nhà nàng reo lên.

 

Tôi cònchưa kịp chạy ra xem là ai thì có tiếng một đứa con trai:

 

– Trang ơi…em có nhà không? Anh đây!

 

Tôi gần như nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn, đầu óc cứ loạn cả lên. Người con trai đó là ai vậy? Là người quen, là bạn hay là một ai đó khác?

 

– Trang?

– Anh là ai? – Có lẽ không chịu nổi nữa nên tôi mới lên tiếng.

– Cậu…cậu là ai mà lại ở trong nhà Trang? Cậu làm gì em ấy rồi? – Tiếng đập cửa ầm ầm cùngnhững lời nói vội vã.

– Em là bạn trai cô ấy! – Tôi mở cửa bước ra sân, khoanh tay đứng nhìn người con trai ngoài cổng.

– Cậu là An phải không? – Người đó chợt lên tiếng.

– Sao anh biết tên em? – Tôi ngơ ngác

– Hì…anh là anh họ em ấy, anh tên Quân! Giờ có mở cửa cho anh vào không?

– Ơ…dạ…! – Tôi bối rối cầm chùm chìa khóa chạy ra mở cổng.

 

Trước mắt tôi, một anh trông to cao khỏe mạnh, dáng người rắn chắc, nhìn như lực sĩ vậy.Bên cạnh anh ấy là một đứa con gái tầm tuổi tôi, nhưng có vẻ nhút nhát. Trông thấy tôi, em ấy vội vàng nấp sau lưng anh Quân, len lén đưa mắt nhìn tôi.

 

Tôi cũngkhông để ý lắm, đưa hai người vào trong rồi khóa cửa lại…

 

 -Vậy…Trang đâu hả An? – Anh Quân ngó nghiêng khắp phòng khách rồi hỏi tôi.

– Dạ…em ấy về Pháp rồi…! – Tôi chán chường nói, ủ rũ bước vào trong nhà.

– Vậy à? Sao con bé không báo cho anh nhỉ? – Anh Quân ngạc nhiên.

– Anh đến đây có việc gì không ạ? – Tôi giờ mới để ý đến người con gái vẫn đang lén nhìn tôi sau lưng anh.

– À không…anh chỉ định nhờ Trang cho bé này ngủ qua đêm ở đây…!

– Sao phải vậy ạ? – Tôi ngơ ngác.

 

Anh Quân nhìn tôi mỉm cười…

 

– Hỏi giống Trang lắm, hi vọng con bé đã tìm được đúng chỗ dựa của mình!

– Ơ…dạ dạ…! – Tôi gãi đầu bối rối.

– Bé này là em của thằng bạn anh, nó nhờ anh trông giúp. Con bé chắc giận ba mẹ gì đó nên bỏ nhà đi, anh cũng không rõ! Au! – Anh Quân đang nói bỗng nhăn nhó vì bị em ấy véo cho một phát vào hông.

– Anh nói linh tinh…em bị ba mẹ đuổi đi đó! – Em ấy phùng má nhìn anh Quân.

 

Trông em ấycũng xinh xắn ra dáng tiểu thư lắm, da trắng, môi hồng nhìn đáng yêu lắm.

 

– Chắc là em làm ba mẹ giận chứ gì? – Anh Quân cười cười xoa đầu em ấy.

– Dạ…! – Em ấy xịu mặt.

– Em ấy bằng tuổi em đấy An…Hai đứa…! – Anh Quân đang nói thì chuông điện thoạichợt reo, anh rút vội ra nghe, có vẻ căng thẳng.

– Anh có việc rồi, thôi em cho bé này ngủ nhờ nhé…!

– Ơ…dạ…?– Cả hai đứa ngượng ngùng nhìn nhau.

 

Tôi theo anh Quân đi ra cửa, anh quay lại nói nhỏ với tôi:

 

– Anh nghe Trang nói chú là người tốt, chú mà làm gì con bé thì đừng trách anh! – Anh Quân nói nửa đùa nửa thật.

– Ơ dạ…em không có làm gì đâu! – Tôi rùn người.

– Thế nhé, anh về, chào hai đứa! – Nói rồi anh nhảy lên xe phóng đi.

 

Tôi đứng một lát rồi chầm chậm đóng cánh cửa lại…

 

Đêm nay tôi sẽ ngủ thế nào đây khi trong nhà có một người con gái tôi không quen biết?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.