Tôi giật mình ngỡ ngàng nhìn Như Ngọc… Cái gì mà sắp ra đi, chẳng lẽ? Tôi tái mặt hỏi lại em.
– Cậu…định đi đâu? – Tôi thầm nhủ, chắc là em ấy chuyển đi đâu thôi… Nhưng…
Có những điều mà ta không trân trọng, cho đến khi nó mất đi rồi, ta mới thấy nó thực sự quan trọng với ta. Như Ngọc nắm chặt lấy tay tôi, nói nhẹ nhàng như lúc nãy…
– Tớ sắp chết rồi…!
– Đừng có đùa như vậy, tớ không thích đâu! – Tôi bực bội đẩy em ấy ra.
– Hì…cậu đúng là đồ cứng đầu mà…! – Ngọc khẽ lắc đầu, mỉm cười.
Tôi quaylại nhìn em ấy… Đã lâu rồi kể từ khi chia tay, tôi mới được thấy em ấy gần đến như vậy. Em ấy gầy hẳn đi, người xanh xao, hốc hác quá.
– Tớ không tin! – Tôi ương bướng lắc đầu.
– Không tin cũng phải tin thôi…An à…! – Như Ngọc nói thật nhẹ. Bất chợt em ấy bụm miệng ho dữ dội. Tôi vội vàng chạy đến. Tôi đã từng thấy em như vậy, nhưng tôi cứ cho qua, không thực sự quan tâm đến sức khỏe của em ấy…
– Ngọc…cậu bị làm sao vậy? – Tôi đỡ lấy em ấy, nhưng có lẽ tôi đã thấy được câu trả lời ở lòng bàn tay của Ngọc.
Đó là máu…cả bàn tay em ấy giờ toàn máu… Tôi hoảng hốt liền lùi lại vài bước.
Những lần thấy em ấy như vậy trong quá khứ lại dần hiện về trong trí óc tôi… Đã bao lần tôi thấy em ấy như vậy, nhưng do tôi vô tâm…nên không biết gì hết.
– Đừng hỏi nhé tớ bị gì nhé…được không An? Tớ không muốn cậu phải buồn…! – Như Ngọc lấy khăn lau tay rồi ném vào thùng rác, đứng dậy đẩy nhẹ tôi đi.
– Cậu làm gì vậy? – Tôi ngơ ngác.
– Đi ra chỗ này đi…tớ muốn nói chuyện với cậu!
– Không được…cậu phải về viện ngay! – Tôi quay người kéo tay em đi, nhưng Ngọc lắc đầu.
– Không mà! – Bướng bỉnh lắc đầu.
– Không cũng phải đi…! – Tôi đã bắt đầu thấy lo lắng cho Ngọc.
– Cậu mà còn kéo tớ vào viện là tớ chết ở đây cho cậu xem đấy …! – Như Ngọc nhẹ nói như hơi thở, nhưng cũng đủ khiến tôi phải buông vội tay em ấy ra.
– Thôi được rồi…cậu đừng có làm sao là được…! – Tôi vội vàng nói.
– Hì…ra chỗ này đi…! – Em ấy đẩy nhẹ tôi đi, và như nơi đó có một sức hút gì đó, tôi lặng lẽ đi về phía ấy, nhưng trong lòng nặng trĩu.
Ngọc bị sao vậy? Sao em lại ho ra máu? Sao em không cho tôi biết? Đang có chuyện gì xảyra…? Em ấy sẽ không chết, phải không? – Biết bao nhiêu câu hỏi cần lời giải đáp, thế nhưng nó lại vẫn nằm im trong đầu tôi… Có lẽ tôi sợ câu trả lời của em.
Tôi chẳngbiết mình đang làm gì cho đến khi thấy Như Ngọc khẽ chạm vai tôi rồi nói nhỏ.
– Cho tớ tựa vai cậu nhé…! – Rồi không đợi tôi trả lời, em nhẹ nhàng ngả đầu lên vai tôi…
Lặng yên…chúng tôi lặng lẽ nhìn ra xa… Trời khá lạnh…nhưng có một cái gì đó còn lạnh hơn đang vây quanh tôi.
Như Ngọc nhắm mắt, tiếp tục câu chuyện như chưa hề có gì xảy ra…
– Lúc đó, tớ đã hận hắn, hận những đứa con trai như hắn… Thực sự lúc đó tớ đã nghĩ, con trai đứa nào cũng giống nhau… Chỉ có chuyện ấy là luôn phải có, còn tình yêu chắc chẳng có chút nào.
– …!
– Lúc đó Trang chưa yêu ai, chắc tại cũng vì hoàn cảnh khiến nó không muốn yêu ai… Chắc nó đã đủ đau khổ rồi…
– Từ từ đã…hoàn cảnh của Trang ra sao? – Tôi vội xen ngang, những bí ẩn quanh nàng tôi vẫn chưa hiểu được hết.
– Nó khôngcho cậu biết à? Hay là cậu không bận tâm đến quá khứ của người yêu? – Như Ngọc trêu tôi.
– Ừ thì…! – Tôi ngại ngùng gãi đầu.
– Bố mẹ Trang…đã mất khi nó mới lên mười tuổi! – Như Ngọc ngập ngừng nói nhỏ, nhưng tôi nghe như có sét đánh bên tai.
– Cái gì? – Tôi giật mình hét lên.
– Nói bé thôi cậu! – Ngọc đấm nhẹ vào lưng tôi trách.
– Sao lại…chuyện gì…sao em ấy không nói gì? – Tôi vẫn chưa hết boàng hoàng.
– Đó là chuyện riêng mà…đến tớ nó cũng không nói gì, chỉ là vô tình một lần bạn tớ ở bên đấy thấy Trang nó ngồi khóc ở trước mộ ba mẹ nó thì tớ mới biết thôi! – Ngọc thở dài.
Hoàn cảnh của nàng…nếu đúng như lời Như Ngọc nói thì thực sự rất đáng thương… Tôi hận bản thân mình không quan tâm chăm sóc nàng đúng mực, lại còn để nàng phải khócnhiều vì mình, tôi đúng là một thằng tồi tệ.
Như biết được tôi nghĩ gì, Như Ngọc ẩy nhẹ vào người tôi một cái.
– Nó khóc nhiều lắm… Và như cậu biết đấy, nó về Việt Nam, được bác nó chu cấp đầy đủ ănhọc. Trang trở thành con người lạnh lùng, nhưng luôn mang trong lòng những nỗi buồn mà nó không muốn chia sẻ cho ai!
– …! – Tôi đưa mắt nhìn ra xa… Phía ngoài kia mờ mịt lắm…như tương lai của tôi vậy.
– Và nó chưa từng yêu ai, cho đến khi gặp cậu, hì…!
– Trang kể cho cậu chuyện bọn tớ gặp nhau à? – Tôi thẫn thờ hỏi.
– Ừa…! Mà thực sự lúc đầu tớ không thích cậu đâu, chỉ là tự dưng một hôm tớ chợt thấy nhớ cậu… Lúc đó tớ đã nghĩ mình thích cậu rồi, nhưng tớ ngại không nói ra! Trang lúc đó biết cậu học lớp tớ và lại hay gây phiền nhiễu cho nó nên tớ mới dám thể hiện tình cảm với cậu chứ, hì! – Ngọc cười tươi.
– Vậy à? –Tôi chăm chú lắng nghe, chợt mỉm cười nhớ lại ngày đầu tiên chúng tôi quen nhau.
– Nhưng mà tự dưng chẳng hiểu sao, một hôm nó lại chạy đến nhà tớ để hỏi han tình hình lớp mình! Mọi ngày nó có quan tâm đâu, mà sao tự dưng lúc đó nó lại hứng thú đến vậy! Và…hóa ra là nó thích cậu nên chuyển trường để được gặp cậu thường xuyên…! Hì…đúng là đồ ngốc mà…! – Như Ngọc gọi nàng là đồ ngốc, tôi nghe sao thân thương đến vậy… Hóa ra là hai nàng là bạn thân của nhau.
– Vậy…những xung đột xảy ra giữa hai cậu, là thật à? – Tôi ngu ngơ hỏi.
– Ưm…tạicậu cả đấy…! – Ngọc lại đánh một cái vào người tôi.
– Sao lại tại tớ? – Tôi xoa xoa lưng, nhăn nhó hỏi.
– Tại vì cậu chẳng dứt khoát, là người yêu tớ mà cậu suốt ngày quan tâm đến nó, khiến cho hai bọn tớ lần đầu tiên phải cãi nhau vì cậu…!
– Tớ xin lỗi…! – Tôi gãi đầu bối rối.
– Nhiều lúcnghĩ lại tớ thấy mình hơi nặng lời với nó, chẳng hiểu sao tình yêu khiến con người ta thay đổi như vậy…haizz…! – Như Ngọc thở dài rồi chống tay đứng lên.
– Mình vào trong đi! – Nói rồi em ấy quay người bước thẳng.
– Thế chuyện mà cậu nói với mình lúc nãy…chuyện mà cậu sắp ra đi ấy…!
– Ừ…làm sao? – Em ấy quay lại nhìn tôi.
– Nó có thật không…hay chỉ là cậu đùa thôi? – Tôi cố gắng mỉm cười để xóa tan không khí căng thẳng.
Ngọc nhìn tôi vài giây, rồi lắc đầu quay đi…
– Ừa…mình đùa ấy mà…đừng bận tâm!
Sau câu nói của em, một cơn gió lạnh chợt thổi qua người tôi… Lạnh buốt…