Tôi cùng Ngọc lên lớp sau đó vài phút. Mai Trang vẫn đang tập trung vào quyển vở trước mặt, không ngó ngàng gì đến tôi nữa.
Chợt nhớ ra mình chưa học bài, tôi vội lôi ngay vở Văn ra mà gấp rút tụng bài để đối phó với cô giáo. Nhưng chưa kịp thuộc từ nào vào đầu thì tôi đã bị gọi ngay lên bảng. Có vẻ cô Văn thấy tên tôi đứng đầu danh sách hay sao mà vừa chào cô xong, tôi liền bị cô xướng tên. Cô nhìn sổ rồi nói:
– Đức An, lên bảng kiểm tra bài cũ!
Tôi giật mình, người run rẩy dù cho trời khá nóng. Như Ngọc quay sang tôi, ý như hỏi tôi học bài chưa. Tôi lắc đầu, trông rất khổ sở. Hôm qua tôi mải xem phim rồi chơi game nên quên học bài cũ, kiểu này thì xong đời rồi.
Thấy tôi lắc đầu, Ngọc nói nhỏ nhưng trong giọng có chút bực mình:
– An, điểm kém đừng trách nhé!
– Ừ…ừ! – Nghe thế mà tôi lại càng run hơn nữa, không biết lát nữa tôi mà điểm thấp thì em ấy sẽ làm gì mình nữa. Tôi thấy hơi thất vọng khi Ngọc không giúp mình bình tĩnh thì thôi mà lại còn khiến tôi run hơn nữa.
Thấy tôi chần chừ mãi chưa lên, cô hỏi:
– Em An có lên bảng không hay một điểm vào sổ nào?
– Dạ dạ em…lên đây… – Tôi lắp bắp, nhìn bộ dạng này đứa nào cũng biết là tôi chưa học bài.
Đi qua Mai Trang, tôi thấy nàng khẽ mỉm cười rồi nháy mắt với tôi. Lúc đó tôi đang sợ nên không để ý đến hành động đó. Đặt quyển vở lên mặt bàn, tôi cúi đầu đứng ra giữa lớp, chờ đợi án tử:
– Em có học bài không? – Cô nhìn tôi hỏi.
– Dạ…dạ có chứ ạ! – Tôi lắp bắp.
Trông thấy tôi đứng run rẩy, cô cũng hơi nghi ngờ. Nhưng khi tôi nói là có học bài nên cô hỏi luôn:
– Em đọc phần phân tích của tiết trước cho cô!
Xong đời rồi, hôm trước tôi mải nghĩ lăng nhăng đâu đó nên không ghi chép bài, để em Ngọc phải chép bài hộ mình nên bây giờ trong đầu không có chữ nào cả.
Đang chán nản nghĩ mình chắc bị một điểm rồi thì tôi nghe thấy Mai Trang đang khẽ lẩm nhẩm đọc bài, may sao nàng ấy đọc vừa đủ để tôi nghe, thế là tôi nhanh trí, lập tức đọc “vẹt” theo luôn. Cô và bọn trong lớp mải nhìn tôi nên không để ý đến nàng.
Chỉ một lát sau, tôi đã đọc xong bài, như vừa trút được gánh nặng, tôi thầm thở phào. Nhưng khi thấy cô và cả lớp nhìn mình như thể một vật thể lạ ngoài hành tinh, tôi đâm chột dạ, lo lắng không biết Trang có đọc nhầm bài hôm trước sang bài hôm nào không thì cô viết vào sổ điểm:
– An, học bài tốt, chín điểm! – Nói rồi cô ghi điểm vào vở tôi.
Tôi cười toe, lấy vở và về chỗ ngồi, nghĩ số mình may mắn thật,đúng lúc tôi đang bí bài thì Mai Trang lại đọc bài thành tiếng, chứ nếu không thì tôi bị điểm kém chắc rồi.
Tôi vừa ngồi xuống thì Như Ngọc quay sang nhìn tôi chằm chằm.Lúc đầu thì tôi không để ý vì đang mải tán chuyện với mấy thằng bạn. Nhưng một lát sau khi tôi quay lại bài học thì vẫn thấy em ấy nhìn mình. Thoáng bối rối, tôi bèn hỏi:
– Ngọc…làm gì mà nhìn mình dữ vậy?
– Mình…bất ngờ chút thôi!
– Hở, bất ngờ gì? – Tôi tròn mắt.
– An…có học bài đâu mà đọc ghê vậy?
– Hì, mình có nói là không học đâu? – Tôi cười.
– Thế sao lúc nãy run thế? – Em ấy thắc mắc.
– Ờ mình…hơi mất bình tĩnh thôi! – Tôi nói đại một lí do.
Em Ngọc nhìn tôi nghi ngờ rồi quay lại học bài, cô giáo đang gọi một đứa khác lên bảng.
Tôi nhìn về phía Mai Trang. Nàng vẫn đang ngồi học bài, chợt nhìn lên, thấy vậy tôi vội quay sang nhìn chỗ khác, kịp thấy nàng hơi đỏ mặt và khẽ mỉm cười…
Tiết Văn trôi qua một cách chậm chạp, tôi đã bắt đầu chán phải ngồi nghe cô giáo giảng về một nhà văn nào đó. Đúng lúc tôi sắp gục xuống bàn thì trống hết tiết. Thế là tôi vội bật dậy, chạy ngay lên bảng để chữa bài, vì tiết sau là tiết Toán, mà thầy thì lại vào sớm nên tôi phải tranh thủ ngay.
Mai Trang có vẻ học kém Toán nên cứ thắc mắc mãi về mấy công thức, và tất nhiên tôi đều phải trả lời hết vì nàng không hề nghe lời giảng của những đứa con trai đang sẵn sàng ngay bên mình.
Điều này khiến bọn con trai trong lớp tôi rất tức, bọn nó tìm mọi cách để phá tôi khi đang viết bài trên bảng. Khi thì phi đồ vào người tôi, có lúc tôi vừa quay xuống thì lãnh ngay cả cái giẻ lau bảng vào mặt.
Lúc đầu tôi còn cam chịu, nhưng càng về sau bọn nó càng quá quắt, không chịu được nữa, tôi quay xuống quát:
– Bọn mày không để tao làm bài à? Ai ném tao lát nữa đừng trách! – Tôi gằn giọng đe dọa.
– E hèm, tôi ném đấy, cậu định làm gì nào? – Một giọng nói vang lên.
Tôi giật mình quay lại thì biết…thầy dạy Toán đang đứng ngay sau tôi. Thầy vào lớp đúng lúc tôi đang quát mấy thằng trong lớp.
Tôi lắp bắp:
– Dạ…dạ em không….
– Cậu giỏi, đi học hay đi đánh nhau?
– Dạ…đi…đi học ạ!
– Được rồi, tôi phạt cậu đứng ngoài cửa lớp hết tiết này! – Thầy chỉ tay ra cửa.
Tôi đành lủi thủi đi ra cửa lớp đứng, mặc cho bọn trong lớp đang phá ra cười. Tôi đưa mắt nhìn thì thấy Ngọc đang nhìn tôi chán nản, có chút khó chịu trong đó. Còn Mai Trang chỉ cắn chặt môi mà không nói gì, tôi nghĩ nàng đang lo lắng gì đó.
Tôi thì cũng đang lo, không biết nếu mình bị ghi vào sổ đầu bài thì về nhà biết ăn nói thế nào với gia đình.
Hình như thầy Toán lớp tôi…mê gái hay sao mà thầy cứ nhìn Mai Trang mãi, khiến tôi thì cố gắng lắm mới nhịn được cười khi thấy ông thầy của mình bị hớp hồn như thế.
Thấy thầy cứ nhìn mãi, bọn trong lớp ngạc nhiên hỏi:
– Thầy ơi, thầy nhìn gì thế?
– À không có gì, cả lớp chuẩn bị kiểm tra bài cũ! – Ông thầy chợt tỉnh nói như máy.
Mặc cho bọn nó kêu trời kêu đất, thầy vẫn thản nhiên lấy sổ ra và ngay lập tức, thầy gọi đúng tên nàng:
– Trang, lên bảng làm bài!
Nàng vẫn ngồi yên, dường như không biết thầy vừa gọi tên mình. Mãi đến khi một đứa con gái lay nhẹ thì nàng mới giật mình, vội cầm quyển vở đi lên bảng. Thầy Toán nhìn nàng rồi ra đề:
– Em làm bài này cho thầy xem! – Nói rồi thầy đưa Mai Trang một tờ đề. Thấy nàng chép đề lên bảng, tôi đồ rằng bài này học sinh trung bình cũng làm được vì nó rất dễ, chỉ là mấy phép rút gọn bình thường. Tôi thầm nghĩ chắc nàng sẽ được điểm tốt. Còn mấy thằng dưới lớp cứ nhấp nha nhấp nhổm nhìn nàng.
Nhưng…người tính không bằng trời tính, trái ngược hẳn với suy nghĩ của tôi, nàng có vẻ rất khó khăn khi làm bài, và hầu như không viết được gì. Bọn con trai nhắc ở dưới rất nhiều, nhưng nàng hình như không nghe thấy, hoặc là nàng không muốn nghe. Tôi nhìn thấy em Ngọc đang khẽ cười khi thấy nàng khổ sở như vậy, bất giác tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Thầy Toán thì ngạc nhiên khi nàng không thể làm được bài,nên đành kiểm tra lý thuyết. Đó là đọc mấy cái hằng đẳng thức học từ hồi lớp 8,cái này chắc học sinh nào cũng phải biết. Nhưng…tôi và cả lớp lại một phen ngã ngửa khi nàng…đọc sai hết, không đúng một cái nào.
Cuối cùng, quá ngán ngẩm, thầy liền đưa cho nàng một tờ giấy và bảo nàng ra ngoài cửa đứng học, khi nào thuộc thì vào.
Nàng chỉ lặng lẽ cầm tờ giấy rồi bước vội ra khỏi lớp, tôi liền đứng lùi ra một chút. Ra ngoài hành lang, nàng đứng dựa người vào tường, ánh mắt vô hồn nhìn đăm đăm về phía xa. Cảm thấy lạ lùng, tôi liền lại gần xem nàng đang có chuyện gì.
Thấy tôi đến gần, nàng ngẩng đầu lên nhìn tôi mà không nói gì. Tôi mở lời:
– Mai Trang, bạn sao vậy?
– … – Nàng lặng yên không đáp.
– Có chuyện gì sao? – Tôi càng ngạc nhiên hơn.
– Trang…không được khỏe! – Bất chợt nàng thở dài.
– Ừa vậy à, mà bài đó dễ lắm ấy, sao Trang không làm được? – Tôi tiếp tục hỏi.
– Mình…không biết! – Nàng cúi mặt không nói hết câu.
– Hay bạn xuống phòng y tế đi, để mình đưa bạn xuống nha! –Tôi đề nghị.
Và phản ứng của nàng ngay sau đó…
Nàng ngay lập tức trừng mắt nhìn tôi, giận dữ quát lên:
– Không bao giờ! Anh nghĩ mình là ai cơ chứ! Sao các người luôn muốn tỏ ra quan tâm tới tôi như thế? – Tôi giật bắn mình khi thấy nàng nói như hét.
Tôi sững sờ nhìn nàng, không thể tin được nàng lại nói như vậy.Vài giây sau, Mai Trang chợt nhận ra mình vừa to tiếng với tôi, nàng nhìn tôi đầy bối rối, mắt rưng rưng:
– Mình…xin lỗi…mình… – Nàng run run nói.
– Thật vậy à Trang? – Tôi buồn bã đáp.
– Không… – Trang vội đưa tay quệt nước mắt.
Không để nàng nói hết câu, tôi thất vọng, lặng lẽ bước đi, không nhìn nàng thêm một lần nào nữa, cảm thấy mình như vừa bị xúc phạm.
Đằng sau tôi, nàng đứng chết lặng nhìn theo tôi, rồi Mai Trang khụy người xuống, nước mắt lăn dài trên má…