Một ngày gần cuối thu, bọn con trai lớp tôi rủ nhau đi đá bóng. Còn con gái thì rủ nhau đi đâu thì chả đứa nào biết, chắc là lại đi chơi hay xem phim rồi. Mấy cái thằng lớp tôi nhìn mặt rầu rầu, lúc đầu bọn nó nghĩ con gái đi xem đá bóng.
Trong lễ khai giảng, mặt thằng nào thằng này hớn hở lắm khi thằng Thắng – đội trưởng đội bóng lớp bọn tôi – thông báo rằng nó đã “rủ” được bọn con gái sẽ đi xem chúng tôi đá. Nhưng tôi nghĩ chả ai hơi đâu đi xem vì đá vớ vẩn chứ có thi thố gì đâu mà đòi có người hâm mộ rồi cổ vũ, bọn này ngây thơ thật. Thằng Huy mặt thảm nhất vì nó đã bỏ không biết bao nhiêu công sức để tập bóng, thế mà giờ chả ai ngó ngàng gì đến nó, nghĩ cũng tủi thân. Thế là tôi liền vỗ vai nó an ủi :
– Thôi không sao, không khi này thì khi khác biểu diễn, con gái có đi đâu mất ngay đâu mà sợ!
– Ờ…. – Kết quả không khả quan mấy, nó vẫn mặt thảm như lúc đầu.
Thằng Đức không hiểu sao năn nỉ được người yêu nó đi xem, dù trông mặt nó nhăn nhó thê thảm, chắc nó sắp phải tốn vài trăm nữa để trả công cho việc người yêu nó ngồi xem đá bóng. Nhìn bọn nó tôi thấy chắc sắp gặp trục trặc rồi. Nhưng dù sao việc này giúp khán giả xem trận bóng này tăng thêm 1 người, tổng là 3 người, trong đó có 2 thằng dự bị cho đội bóng. Tôi vì chưa có người yêu nên đành chịu,nghĩ cũng hơi buồn…
Bọn tôi hẹn nhau lúc 5 giờ, giờ là 4 giờ, còn khoảng 1 tiếng nữa, tôi liền chạy xe về nhà tắm rửa một chút rồi đi đá. Về đến nhà là đã thấy mẹ tôi đang bê mấy thùng đồ đi ra khỏi phòng anh tôi, sau đợt ông anh ra nước ngoài du học, mẹ đã tận dụng phòng ông để làm kho chứa đồ. Hôm nay thấy bà bê những thứ trong “kho”ra, tôi định chuồn nhanh kẻo mẹ lại bắt tôi phụ bê vài cái thì hết hơi. Vừa nghĩ đến đây, còn chưa kịp bước ra, tôi đã bị mẹ gọi lại:
– Con phụ mẹ bê mấy thứ này xuống nhà dưới đi! – Không ngờ điều tôi lo sợ đã thành sự thật.
– Ặc, mẹ ơi, con sắp đi đá banh rồi mà! – Tôi trốn việc.
– Mẹ bảo là làm, không xong thì không đi đâu hết! – Bà dọa.
– Dạ… – Tôi chán chường lết người lên cầu thang.
Tôi ngạc nhiên khi thấy “kho” được dọn sạch sẽ, không còn tối tăm như mọi khi. Giờ đây cái “kho” đã trở lại thành phòng ngủ theo đúng nghĩa của nó. Lấy làm thắc mắc,tôi thò đầu ra khỏi cửa, gọi với xuống nhà:
– Mẹ dọn phòng này làm gì vậy ạ ?
– Ờ, sắp tới nhà mình cho thuê phòng này nên giờ ta dọn dẹp lại chút – Bà thản nhiên đáp.
Tôi chán nản lắc đầu, bà lúc nào cũng thế, chỉ luôn mong muốn được cho thuê một căn phòng trong nhà. Đành làm qua loa cho xong việc rồi nhảy vội vô nhà tắm. Khoảng năm, mười phút sau, tôi đã thay xong quần áo, nhảy phóc lên xe và đạp vội đến sân bóng cho kịp giờ hẹn.
Sân bóng nằm ở nơi khá khó tìm, nơi này do thằng một thằng bạn lớp tôi vớ được sau khi đi lạc vô đó hàng giờ đồng hồ. Lúc nãy tôi quên không hỏi đường ra đó nên bây giờ khá lúng túng. Cuối cùng, tôi liền chọn đại con đường bên phải mà lao xe đi.
Lúc đó tôi không hề biết rằng, con đường tôi chọn ngược lại với chỗ mấy thằng bạn đến và càng không thể biết rằng chỉ một lát sau, một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện.
Đi được một lát mà cảnh vật không quen chút nào, tôi hơi hoảng vì nghĩ chắc mình bị lạc giống thằng bạn mất rồi. Định bụng hỏi tạm người qua đường xem họ có biết không thì ở đầu phố bỗng có một cô nàng xuất hiện…
Có trong mơ tôi cũng không thể nghĩ rằng, trên đời này lại có người con gái xinh đẹp đến như vậy, mà lại cực kì đáng yêu nữa. Làn da trắng, khuôn mặt với có chút kiêu kì lại vô cùng xinh đẹp và dễ thương, môi hồng nhỏ xinh khiến hầu như con trai quay lại nhìn chăm chú, há hốc mồm vì ngỡ ngàng. Và tôi cũng không phải ngoại lệ. Cố gắng ngậm miệng lại, tôi bỗng nảy ra ý nghĩ nên hỏi đường nàng ấy. Mục đích chính có lẽ là…làm quen nhiều hơn là hỏi đường, vì sau khi nàng ấy xuất hiện thì tôi hầu như quên mất mình đang lạc. Thế là ngay khi nàng đi đến gần, tôi liền đặt câu hỏi ngay:
– Ơ bạn ơi, bạn có biết…đường để ra đây không ? – Tôi vì run quá nên nói năng lung tung, hỏi mà người ta thấy…không cần hỏi còn hơn.
Đang nghĩ chắc mình bị cô nàng phớt lờ luôn vì câu hỏi quá ngớ ngẩn này thì nàng hỏi lại:
– Hở, sao lại đường ra đây ? – Thấy cô nàng tròn mắt ngạc nhiên, tôi bỗng thấy vui vì không ngờ nàng lại trả lời câu hỏi vớ vẩn của mình.
– À không, mình đang định hỏi…đường ra phố ấy! – Tôi bối rối chữa lời.
– À vậy bạn..đi đường này nhé! – Đoạn nàng chỉ cho tôi con đường ra khỏi đây.
Nhưng lúc đó tôi hầu như không để ý mấy vì đang mải ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng. Thấy mình chỉ đường xong rồi mà không thấy tôi phản ứng, cô nàng liền quay sang tôi thì thấy tôi vội quay nhanh đi nhìn chỗ khác, bèn đỏ ửng mặt vì ngượng.
– Bạn…nhìn gì thế?
– À không có gì đâu, thôi mình đi đây, cảm ơn bạn nhiều! – Nói rồi tôi vội quay xe đi ngay.
– Ưm – Cô nàng thấy tôi vội chạy đi nên cũng hơi mỉm cười một chút rồi bước đi.
Tôi vừa đạp xe đi về vừa thấy tiếc vì mình chưa hỏi được thông tin gì của cô nàng.Nhưng trách gì chứ, lúc đó tôi xấu hổ vì bị người ta phát hiện mình đang nhìn lén nên nói bừa như vậy. Mà chắc gì nàng ấy đã cho một người lạ như tôi biết thông tin chứ.
Thôi để sau vậy, tôi sẽ quay lại đây để gặp em. Không hiểu vì sao lúc đó tôi lại nghĩ rằng ngày nào nàng cũng đi trên con đường ấy nữa. Chỉ biết lúc đấy tôi ngẩn ngơ suy nghĩ xem nên xử lí thể nào nếu nàng nhìn thấy tôi lại lạc thêm lần nữa vô con đường đó. Mải suy nghĩ vu vơ nên tôi không nhận ra mình…lại lạc tiếp vào con đường khác. Vậy là tôi đành đạp thật nhanh quay ngược trở lại con đường vừa nãy.
Trong lúc đạp nhanh qua đó, bỗng tôi sượt qua một chiếc xe, vì không kịp tránh nên chúng tôi đã va mạnh vào nhau. Cả hai đứa đều bị ngã, riêng cô bé kia, có lẽ bị ngã nặng hơn tôi, tôi thì gượng đứng dậy được thì em ấy vẫn đang chống tay gượng dậy, nhìn em ấy trông khá xinh, tôi lại chăm chú nhìn, quên mất đáng nhẽ mình phải xin lỗi em ấy. Trông em ấy nhỏ nhắn, tôi đoán em này ít tuổi hơn mình. Hôm nay không biết ngày gì mà mình toàn gặp những cô nàng xinh đẹp nhỉ? Em ấy gượng dậy được, biết tôi đang chăm chú nhìn liền khẽ nhăn mặt :
– Anh nhìn gì chứ ?
– À không…em…có sao không ? – Tôi giật mình vội hỏi.
– Sao gì ? – Em ấy hỏi trống không.
– Thì…anh…em bị ngã mà, có đau lắm không ? – Tôi ngập ngừng nói.
– Hơ, không đau mới lạ! – Nói rồi cô bé đó quay đi.
Tôi đứng đực mặt ra, chẳng ngờ cô em lại kiêu kì đến thế, mình hỏi thăm như thế mà lại trả lời một cách lạnh lùng, đúng là…
Tôi dựng lại xe cho em ấy rồi nói :
– Cho anh xin lỗi nhé, anh không cố ý đâu! – Tôi tỏ ra hối lỗi.
– Ừm được rồi! Anh…về đi! – Nói rồi cô nàng ngồi lên xe đạp đi.
Đợi đến khi em ấy đi khuất rồi, tôi mới sực tỉnh ra là mình vừa quên mất hẹn đá bóng với lớp, nhìn đồng hồ thì đã 5h30. Nãy giờ lạc đường với tai nạn nên mất nhiều thời gian. Tôi nhớ lại con đường ra sân mà lúc nãy cô nàng xinh đẹp đã chỉ cho, lòng thầm mong mấy thằng bạn không xử mình.
Một lát sau, tôi đã đến được sân, không may là bọn trong lớp đang bực mình vì bị thiếu người nên thua đội bên nên lao vào “xử” tôi một trận. Cuối cùng thì hơn 6h30 tôi cũng về được nhà, người đầy “thương tích”, nhưng trong lòng mừng thầm vì hôm nay đã “giao lưu” được với hai cô nàng xinh đẹp. Lúc đi ngang qua phòng của bố mẹ, thấy hai người đang bàn chuyện gì ghê lắm, tôi tò mò ghé đầu sát cửa lắng nghe. Giọng bố tôi vang lên:
– Con bé sắp thuê nhà nhìn trông khá lắm, không biết thằng An nhà mình thế nào?
– Anh này nói linh tinh, tụi nó vẫn trẻ con, yêu đương gì sớm!
– Em cứ nói thế, bọn nó lớn rồi, con bé ít hơn thằng nhà mình một tuổi à?
– Ừm chính thế nó mới còn nhỏ!
– Mà bao giờ nó chuyển sang em nhỉ?
– Chắc tầm vài ngày nữa, nó còn thu xếp một số đồ đạc.
– Con bé ở đây một mình à? – Bố tôi bỗng nhớ ra, ngạc nhiên hỏi.
– Ừ, nghe nói bố mẹ nó đi làm ăn bên nước ngoài rồi!
– Tội nghiệp, chắc nó buồn lắm! – Bố thở dài.
– Để thằng An nhà mình chơi với nó cho bớt , ở đây hi vọng nó vui hơn.
– Anh hi vọng nhà mình sớm có con dâu! – Chợt bố tôi cười lớn.
Nghe thấy tiếng mẹ tôi thở dài rồi định ra ngoài, tôi vội vã nhảy ngay lên phòng, trong đầu nghĩ không biết đứa con gái sắp thuê nhà mình trông thế nào.
Tôi nghĩ mình cũng nên sớm tìm được người yêu. Ở tuổi này có thể người lớn cho là sớm nhưng tôi nghĩ chúng tôi cũng đủ khả năng để yêu và được yêu. Đó chắc chắn là một niềm hạnh phúc rất lớn với mỗi con người.
Trước giờ tôi cũng có vài em theo đuổi, nhưng lúc đó tôi đều từ chối để có thể tập trung vào việc học. Giờ nghĩ lại cũng thấy hơi tiếc khi hồi đó mình quá cứng nhắc, xem trọng “sự nghiệp” hơn cả hạnh phúc tinh thần. Đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, thấy có một ngôi sao lấp lánh ở góc trời, tôi bất giác mỉm cười…