Nở Rộ – Chương 47 – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Nở Rộ - Chương 47

Trời dần tối, những cơn gió lạnh trong đêm đông đập vào cửa sổ. Thần sắc của Lương Phi Phàm thay đổi liên tục. Cho dù Cố Minh Châu cố tỏ ra cứng rắn, nhưng sau lưng vẫn toát mồ hôi đầm đìa. Đột nhiên cô thấy khâm phục em gái mình, bởi đối diện với Lương Phi Phàm cả ngày là một chuyện đáng sợ làm sao!

“Thời gian và sự chia ly là phương thuốc hữu hiệu để anh bình tĩnh lại. Tôi hiểu ý nghĩa của việc Cố Yên bỏ đi là như vậy. Tôi không biết anh có cùng suy nghĩ với tôi hay không. Tôi về đây, anh cứ suy nghĩ kỹ đi.” Nhìn thấy Lương Phi Phàm trầm tư, Cố Minh Châu quyết định rút lui, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Lát sau Trần Ngộ Bạch gõ cửa vào, lặng lẽ ngồi bên cạnh Lương Phi Phàm, lặng lẽ nhìn người đàn ông mà cậu ta tín phục nhất trên đời.
Không khí trong phòng nặng trĩu, Trần Ngộ Bạch bình thường nổi tiếng là người biết kiềm chế, nhưng giờ đây ngay lập tức có thể nổi nóng, tung hê mọi thứ. Anh ta không xác định được anh cả sẽ làm gì tiếp theo. Việc không xác định được này khiến anh ta càng như ngồi trên đống lửa. Nhưng anh ta là một thuộc những người trong ban giám đốc của Lương thị, là anh em cùng vào sinh ra tử của Lương Phi Phàm, lúc này đây, anh phải làm cái gì đó.
“Chú ba!” Lương Phi Phàm sốt ruột châm một điếu thuốc, hít một hơi, rồi dụi tắt.
“Dạ?”
“Lại ép giá của Hồng Cơ xuống hai mươi phần trăm nữa, dùng vốn dự phòng của Lương thị. Ngày mai, trước khi trời tối, anh phải ngồi trong phòng giám đốc của Hồng Cơ.”
“Vâng!”
“Nói với Lý Vi Nhiên và Tần Tống thả hết toàn bộ số người bị chặn trên biển. Tăng gấp đôi số người của Yến Hồi.”
“Vâng!”
“Tạm thời như vậy đã.” Lương Phi Phàm phẩy tay, anh muốn ngồi lại một mình.
“Thế thôi ạ?” Trần Ngộ Bạch vẫn chưa đi mà tiến gần thêm một bước. “Hết rồi ạ? Anh à, anh không sai người đi xử lý Phương Diệc Thành nữa sao? Không biết chừng Cố Yên khi nghe tin này lại quay trở về? Hoặc là, nghe thấy tin này lại muốn hủy hoại mạng sống? Cũng tốt thôi, sống không thấy người, chết sẽ thấy thây.”
Đôi mắt Lương Phi Phàm đột nhiên sắc lạnh, ngẩng đầu nhìn Trần Ngộ Bạch với vẻ lạnh lùng. Trần Ngộ Bạch không tỏ chút sợ hãi, ngồi xuống bằng với Lương Phi Phàm: “Cố Yên có thể mất tích, thì có thể sẽ không về nữa… Sáu anh em chúng ta đã trải qua biết bao nguy hiểm, nhưng không có lần nào giống lần này, khiến chân tay em luống cuống. Bây giờ, chắc anh cũng biết là… Lương Phi Phàm anh không phải là vạn năng… Anh à, anh nghĩ là cả đời này sẽ mất Cố Yên sao?”
Sự tức giận trong mắt Lương Phi Phàm như muốn đè lên Trần Ngộ Bạch. Anh gồng mình, nắm lấy vai Trần Ngộ Bạch. Do ấn mạnh nên các khớp tay trắng bệch cả lên. Rõ ràng Lương Phi Phàm đang cố gắng kìm nén mình.
Ánh mắt anh sắc lạnh, hung tợn. Trần Ngộ Bạch bướng bỉnh nhìn thẳng vào anh, trên lưng là từng lớp, từng lớp mồ hôi lạnh, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sẽ hứng chịu họng súng chĩa vào ngực, nhưng dù sao anh ta cũng phải đánh cược một ván.
Có lúc, ranh giới giữa thiện và ác, thành và bại chỉ mong manh như một sợi chỉ nhỏ, nếu cậu ta không nhìn lầm thì trong đáy mắt của Lương Phi Phàm, ngoài sự đau khổ và tức giận, còn có chút do dự.
“Cậu về trước đi!”
Lúc này, sát khí xung quanh Lương Phi Phàm cũng dần dần tan biến. Anh đứng dậy, đến bên chiếc giường Cố Yên thường ngủ rồi nằm xuống, nhắm mắt lại, nói nhỏ với Trần Ngộ Bạch.
Trần Ngộ Bạch “vâng” một tiếng rồi nhấc bàn chân thực ra đã mềm nhũn của anh ta về.
“Chuyện lúc nãy anh dặn em, hãy tạm gác sang một bên. Anh phải nghĩ kỹ đã.” Sau lưng anh ta vọng đến mệnh lệnh nặng nề của Lương Phi Phàm. Lúc này Trần Ngộ Bạch mới thực sự thở phào.
Lương Phi Phàm xoay người, vùi đầu vào gối của cô, mũi ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô còn lưu lại khiến trái tim anh thổn thức. Trong đêm đen như thế, một mình anh sao có thể ngủ được?
Trận quyết đấu giữa hai cao thủ ngang tài ngang sức từng được mọi người trong thành phố C rỉ tai truyền tụng nhau, giờ đây không còn căng thẳng như lúc đầu nữa. Cổ phiếu của Hồng Cơ dần dần ổn định, Lương thị thì lặng lẽ bán ra số cổ phiếu mà trước đây đã mua với giá cao. Hồng Nghiệp được Hồng Cơ rót vốn, tổ chức lại bộ máy và lại lên sàn.
Quyết định bổ nhiệm của Phương Diệc Thành cuối cùng bị chặn lại, đổi thành một tờ quyết định thuyên chuyển. Anh được tổ chức hợp tác hữu nghị giữa FBI của Mỹ và quân đội Trung Quốc mời làm huấn luyện viên. Hai tuần sau, vào một buổi sáng đẹp trời, anh dẫn theo Tiểu Ma sang Mỹ.
Người của Kiệt Thâm mượn đường qua thành phố C lần cuối. Lương Phi Phàm tiễn ông ta đi, đồng thời, anh cũng đóng lại cánh cửa lớn của thành phố C. Do lần này kiếm được một khoản không nhỏ, Kiệt Thâm cũng tạm hài lòng, nên đã tạm biệt ở đây.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng, thành phố C lại sóng yên biển lặng.
Dung Nham ngồi trong văn phòng của Lương Phi Phàm, độc chiếm vị trí tổng giám đốc của anh, khí thế ngất trời. Lý Vi Nhiên và Tần Tống oẳn tù tì trên sofa, sau đó Tần Tống đứng dậy đi về phía Dung Nham, lao đến túm lấy thắt lưng của anh ta kéo xuống.
“Ối Tiểu Lục, em lại muốn gây sự à? Buông tay ra, nghe thấy chưa?” Dung Nham giãy giụa vài cái, bị Tần Tống kéo hai chân ngã xuống. Bị trượt từ trên ghế xuống, Lý Vi Nhiên nhân cơ hội chồm lên, túm chắc nửa người phía trên của anh ta, hai người một, hai, ba giống như chiếc đu, ném Dung Nham lên trên sofa.
Lương Phi Phàm đứng bên cửa sổ ngắm cảnh, quay đầu lại thấy có chỗ trống liền đi đến và ngồi xuống. Dung Nham nhếch nhác đứng dậy, quát tháo Trần Ngộ Bạch và Lý Vi Nhiên: “Đã nói rồi, ai tìm được chị Yên thì người đó làm tổng giám đốc! Các em có chút uy tín nào không đấy?”
Trần Ngộ Bạch cười khì khì, đi đến bên sofa, đặt phịch mông xuống cổ Dung Nham. Dung Nham kêu oai oái, đầu và chân bị Lý Vi Nhiên và Tần Tống đè, người thì bị Trần Ngộ Bạch ngồi lên, không thở nổi.
Kỷ Nam đến muộn, lúc bước vào thấy đầy bóng người trên sofa, anh hai lại bị ba người kia liên kết điều trị rồi. Cô vội hét lên rồi rảo bước tới, quét chân đánh bại Lý Vi Nhiên và Tần Tống, rồi xoay người xông đến chỗ Trần Ngộ Bạch. Trần Ngộ Bạch vội vàng đứng dậy tránh cú móc trái của Kỷ Nam, họ bắt đầu chuyển chủ đề: “Anh hai nhà chúng ta lập công lớn, bọn anh đến chúc mừng anh ấy.”
Tần Tống lồm cồm bò dậy, cười khì khì: “Đúng đấy, anh hai nhà ta đã tìm được cô dâu chạy trốn.”
Kỷ Nam lúc này mới bị kích động, túm lấy Dung Nham còn đang thở hổn hển mà lắc mạnh: “Thật vậy không?”
Dung Nham bị làm cho không kịp thở, cúi đầu, xua xua tay: “Bây giờ anh vẫn mong là anh không tìm thấy… Ba đứa bọn em là gian tặc đánh công thần, lại còn cả anh cả… bạo quân không giữ lời hứa nữa.”
Trần Ngộ Bạch, Lý Vi Nhiên và Tần Tống cười vang.
Kỷ Nam rất vui. Thời gian vừa rồi, mấy người bọn họ đã dùng mọi mối quan hệ để tìm Cố Yên, cuối cùng cũng tìm được. Nhưng thấy Lương Phi Phàm vẫn ngồi đó trầm tư, sao anh không vui nhỉ? Cô bất giác thấy là lạ. Chẳng phải vì mỹ nhân, đến cả giang sơn anh cũng không cần sao? Chẳng phải vì muốn cô ấy trở về mà nhà họ Phương đã rơi vào tay cũng thả ra sao? Sao lúc này tìm được rồi mà lại sóng yên biển lặng vậy?
“Anh à, anh không đến đưa chị ấy về à?” Kỷ Nam nhún người ngồi lên bàn làm việc.
Lương Phi Phàm cười, tay cầm tài liệu đọc: “Nếu cô ấy không muốn về, anh có đón về thì cô ấy cũng sẽ chạy đi thôi.” Một tháng nay, cô ấy kkhông ở bên anh, một mình anh đêm ngày trằn trọc, suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện. Lý Vi Nhiên nói anh chín chắn hơn xưa, còn Trần Ngộ Bạch thì nói anh trầm hơn trước.
Còn bản thân anh, anh biết rằng anh đã hiểu chuyện. Nhớ nhung, sẽ làm thay đổi tâm tính con người.
“Thế để cho chị ấy tự lựa chọn à?”
“Cô ấy sẽ quay về.” Lương Phi Phàm bình tĩnh nói, anh cúi đầu chăm chú xem tài liệu. “Anh chờ cô ấy tự quay về.”
“Bây giờ Cố Yên đang ở đâu vậy?” Kỷ Nam hỏi những người kia. Lạ thật, thành phố C là giang sơn của họ, ai dám che giấu một người đến nỗi họ không tìm được vậy?
Dung Nham liếc nhìn Lý Vi Nhiên đang giật mình thon thót mà dương dương tự đắc, anh tốn rất nhiều công sức mới tìm được đấy: “Trong nhà riêng ở ngoại ô của Chu Yến Hồi.”
Nhắc đến chuyện này, Tần Tống thấy vô cùng cảm khái, chọc chọc Lý Vi Nhiên: “Lần này e rằng Yến Hồi công không chuộc được tội rồi, đúng không anh năm? Cứ coi như là người nhà thì cái tội lớn này vẫn phải phạt, đúng không? Đúng không?”
Cố Yên không phải vô duyên vô cớ trốn đến chỗ của Chu Yến Hồi, cô ấy vốn không quen biết Chu Yến Hồi. Yến Hồi là người thông minh, máu lạnh, nếu như trên đời này, muốn xúi giục Chu Yến Hồi và Lương Phi Phàm đối đầu nhau, e rằng chẳng có mấy người. Chỉ cần nghĩ cũng biết là người ở nhà anh năm chắc chắn có liên quan.
Lý Vi Nhiên bỗng giơ nắm đấm, vỗ vỗ vào phía sau đầu Tần Tống. Tần Tống bị đánh đau, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, hai người họ lại mỗi người một chân một tay.
Lương Phi Phàm dường như luôn ở ngoài thế giới của họ, anh đang chăm chú làm việc. Kỷ Nam gõ lên mặt bàn, nhẹ nhàng giải thích cho người bạn thân: “Thực ra lần này Cố Yên không có lỗi lớn, anh à, anh đừng trách cô ấy.”
Lương Phi Phàm “ừ” một tiếng, rồi bất giác cau mày: “Trong lòng anh biết rõ. Các em đừng làm ầm ĩ nữa, ai phải làm gì thi đi làm đi. Anh đang bận.”
Trần Ngộ Bạch và Dung Nham dạ vâng rồi mỗi người kéo một người đưa Lý Vi Nhiên và Tần Tống ra ngoài. Kỷ Nam thì huýt sáo, hai tay đút túi quần, nhàn nhã đi theo sau bọn họ. Lúc đóng cửa, cô nghịch ngợm ngó đầu vào: “Này, anh ơi, anh cầm ngược tài liệu rồi.”
Cửa đóng lại, Lương Phi Phàm nhìn trân trân tập tài liệu đang cầm ngược rồi cười phá lên.
Thời gian và sự chia ly là liều thuốc hữu hiệu để anh bình tĩnh lại. Trong một tháng qua, khi thu gom những chuyện trước đây, anh dần dần phát hiện ra rằng, mình lúc đó chẳng có chút lý trí nào. Chả trách mà cô gái đó nói rằng, họ đã bỏ qua thời khắc mà cả hai đều hiểu chuyện. Đúng vậy, anh thừa nhận rằng, đó là do anh không hiểu chuyện.
Yên Nhi à, giờ đây anh đã hiểu chuyện rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.