Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chương 106 : – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chương 106 :

Chương 106 :

Tôi và chị Nhàn vừa đi vừa nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất.

_Chị chọn giùm em tí đi. Tôi quay sang nói.

_Trước tiên em phải cho chị biết bạn đó thích mặc quần áo màu gì, cao từng nào…? Chị Nhàn nói.

_Chị cứ chọn đại đi, màu hồng màu trắng gì cũng được. Quần jean, quần tất bó…? Tôi nhanh nhảu nói.

_Ôi. Em cũng ghê quá ha. Chị ấy xoa đầu tôi rồi cười.

_Gì ơi ! Lấy cho con một quần tất màu đen và đỏ bó này. Chị Nhàn nhìn đi nhìn lại rồi nói với chủ cửa hàng.

_2 cái 300k. Gì đó nói.

_150K thì cháu lấy.

_Mới mở hàng mà cháu, 200k giá cuối.

_Thế thôi, đi Quân. Chị Nhàn giục tôi đi.

Đi được tầm mấy bước chân thì gì đó gọi lại và lấy đồ chỉ 150k.

_Giờ chị giúp em mua cho hai nh… À bạn em hai cái áo và mấy cái đồ lặt vặt bên trong mà con gái hay mặc ý. Rồi hai cái mũ luôn. Tôi nói một tràng dài khiến cho chị Nhàn nghe mà há hốc mồm tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.

_Em nhìn thế mà…chậc chậc. Chị ấy vuốt vuốt cằm rồi nghiêng mái đầu nói.

_Ý chị là gì ?

_Không có gì? Thôi đi mua đồ nào?

Sau một lúc, thì tôi cũng phải cảm ơn chị Nhàn và mỉm cười hài lòng với 4 cái túi trong tay.

Tôi rút trong túi quần ra gọi :

_Alô.

_Cậu đang ở đâu thế?

_Tớ đang mua thức ăn.

_Mua ở đâu?

_Mua ở chợ chứ ở đâu. Ngốc thế, thôi tớ bận tí … Tút…tút.

“Ôi. Uyên ơi là Uyên sao cậu lại đáng ghét thế chứ” tôi lẩm nhẩm trong miệng và cứ cúi mặt như thế?

Và tôi không may đã đâm trúng một người đi hướng ngược lại.

_Á…

_Xin lỗi bạn không sao chứ. Tôi vội vàng chạy lại đỡ bạn ấy dậy.

_Không sao đâu. Mình cảm ơn. Con nhỏ ấy nói rồi bỏ đi tôi thì ngại nên chạy ra để đi tìm mấy tiểu thư.

Đứng ở giữa đường, nhiều người đi qua đi lại, người mua, người bán, người làm người ăn… Tôi cảm giác khó chịu và rất ghét cái cảm giác đứng một mình giữa chốn đông người…

Còn tiếp……..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.