Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap81: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap81:

Chap81:
Trên đường chở Uyên về tôi cứ quay sang nhìn phía nhỏ , Uyên bị như vậy cũng một phần là do lỗi của tôi.
“Nhỡ may lúc đó không tới kịp thì sao…”
“May mắn cho tôi là Uyên không bị gì…”
Từng dòng xe chạy đi rồi chạy lại. Từng âm thanh ồn ào nơi phố thị nhưng tôi không quan tâm. Điều bây giờ là tôi quan tâm nhất là Cô ấy. Một người nhí nhảnh như Uyên sao lại thành ra như thế chứ. Tôi tự nhủ sẽ tha thứ cho những việc Uyên đã làm…
Đi một lúc rồi cũng phóng về tới nhà.

_Uyên không sao chứ? Chị Oanh lên tiếng rồi tụi con gái lại đỡ nhỏ xuống xe rồi đưa vào trong nhà.

_Lúc đó vừa tới kịp nên thằng đó chưa làm được. Anh Long nói.

_Thôi, Long cùng mấy đứa vào ngồi nghỉ tí đi.
Tụi tôi bước vào nhà ngồi, còn Uyên thì được tụi con gái chăm sóc.
Được một lúc sau thì nhỏ cũng tỉnh thế là tụi con trai chúng tôi vào xem thế nào.
Bước vào phòng thì thấy Uyên đang ngồi trên giường khóc.

_Thôi, không sao rồi. Chị Oanh ngồi bên cạnh nói.

_Mình xin lỗi…huhu…vì đã làm mọi người lo lắng. Nếu không có mọi người đến kịp thì….huhu.

_Thôi, không sao đâu hết rồi mà. Linh nói

_Hức.

_Thôi, em vào rửa mặt cho tỉnh táo đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Còn mấy nhóc ra ngoài này nấu ăn với chị nào. Chị Oanh nói tiếp.

_Vâng.
Nhân lúc mọi người đi ra cả tôi vẫn ở trong phòng cùng Uyên. Hai đứa nhìn nhau như thế, không khí trong phòng rất căng thẳng. Không một tiếng nói nào phát ra từ miệng của một trong hai đứa, chỉ có vài tiếng ồn của tụi bạn ngoài kia.

_Tớ có chuyện cần nói. Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó. Uyên không trả lời mà nhìn tôi.

_Cậu uống bia giỏi nhỉ…

_Không, tớ… Uyên lại ngấn lệ nhìn tôi.

_Hay lúc cậu buồn cậu chán cậu lại chạy đi uống bia uống rượu. Cậu không nghĩ đến bản thân cậu thì cậu cũng phải nghĩ cho ba mẹ cậu chứ. Nếu nhỡ may lúc nãy cậu bị gì thì sao. Thế nên lần sau có như thế nữa. Tớ nói thế thôi. Tôi nói rồi toan bước đi thì có tiếng nói phát ra sau phía sau lưng, theo quán tính tôi quay lại thì….

_Quân.
Uyên nước mắt tèm nhèm chạy nhanh tới quàng tay qua cổ tôi. Tôi vì quá bất ngờ cộng với sự mất đà nên
không trụ được thế là cả hai đều ngã xuống sàn nhà. Và người chịu hậu quả vẫn là tôi.

_Uiza.

_Quân. Uyên nhìn thẳng vào mặt tôi nói. Vì khoảng cách hai đứa bây giờ rất gần nên tôi trả lời mà quay sang hướng khác mà không nhìn trực diện vào Uyên.

_Gì?

_Cậu có giận tớ nữa không? Uyên cứ nằm trên người tôi mà nói.

_Hỏi thừa. Tôi cứ ngoảnh bên khác mà đáp.

_Mà cậu đứng dậy giùm tớ được không? Tôi nói.

_Không?

_Hở. Dậy đi mọi người vào giờ đấy.

_Không?

_Dậy không? Tớ hét nhé. Tôi nói.

_Cứ việc. Uyên thờ ơ đáp.

_Giờ thế này nhé, cậu tha thứ cho tớ và không giận tớ nữa tớ sẽ dậy. Ok. Uyên nói.

_Ừm. Tôi không nghĩ ngợi mà đáp luôn.

_Ưm…ư. Uyên không nói gì mà đột nhiên cúi xuống và Hôn tôi. Tôi thì không làm gì được tính đẩy nhỏ ra mà không được. Tay phải bị Uyên giữ rồi còn tay trái thị bị Uyên đè lên. Hoàn cảnh bây giờ là tôi giống như đang bị tra tấn, cưỡng hôn.
Sau một lúc thì tôi cũng khó thở mà quay sang hướng khác mà thở.

_Hộc, hộc…mệt. Tôi nói.
Uyên không nói gì mà đứng dậy đi vào WC luôn, nhìn Uyên có vẻ e thẹn.
Tôi ngồi dậy rồi tự suy nghĩ về việc mới xảy ra. Tôi tự hỏi cảm giác vừa rồi là sao? Uyên làm vậy có ý gì? Từng câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi.

_Đơ rồi hả? Uyên nghiêng đầu, nheo mắt nhìn tôi nói như chưa có chuyện gì xảy ra.

_Đâu…tớ… Tôi ngập ngừng nói.

_Muốn tiếp không? Uyên nháy mắt nhìn tôi.

_Không, không. Tôi đáp rồi phắn ra ngoài luôn không dám ngoái cổ lại. Bước ra phía ngoài tôi nghe thấy tiếng cười phát ra từ bên trong phòng, không ai khác chính là Uyên……..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.