Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap78: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap78:

Chap78:

_Quân. Cháu sao thế. Sao lại băng bó cả người thế cháu. Bác Thanh chạy vội ra xem tôi thế nào.

_Dạ cháu…cháu bị tai nạn. Tôi nói dối.

_Cháu không sao chứ.

_Dạ không, cháu thấy hơi mệt.

_Mày mất tích 2 ngày, Ngọc 2 ngày này qua hỏi thăm mày liên tục đấy. Thằng Lâm nói.

_Tí mày đi học thì nói giùm với Ngọc. Xin cô cho tao nghỉ một ngày nữa. Tôi quay sang nói.

_Ừ thôi, mày nghỉ đi.

_À mà nhớ nói giùm tao là tao bị ốm nhé. Tôi nói với nó.

_Ok.Tôi lại nằm lên giường, một lúc sau tôi lại thả mình vào giấc ngủ sâu.

_Quân.

_Sao cậu ấy lại bị như thế. Tiếng của Ngọc.

_Ơ, Ngọc à. Tôi lờ mờ mở mắt ra.

_Quân, sao cậu lại…

_Tớ bị tai nạn rồi may lúc đó có người đưa vào viện. Tôi nói

_Thế cậu nghỉ đi. Chiều tớ qua thăm mà mấy bạn trong lớp cũng lo cho Quân lắm đó.

_Thế Ngọc có nói gì với họ không? Tôi hỏi.

_Có.

_Uầy, Lâm đỡ tao dậy mày. Ngủ cả sáng đau lưng quá. Tôi nhíu mày nói.

_Ờ.
Ngọc cũng ra về, tôi được thằng Lâm đỡ dậy. Nhìn lên đồng hồ thì cũng gần 12h.

_Cháu làm phiền gia đình. Bước xuống bếp tôi thấy bác Thanh đang chuẩn bị dọn cơm lên.

_Có gì đâu cháu. Cứ xem như đây là nhà mình là được rồi. Bác ấy nở nụ cười hiền nói.

_Vâng.
Được một lúc thì cơm canh cũng được dọn lên.

_Ăn đi mày. Thằng Lâm không chú ý đến tôi bị cả hai tay mà nó cứ nhai ngồm ngoàm.

_Mày nghĩ tao gắp bằng chân à. Tôi nói.

_Lâm gắp cho Quân đi. Tay như thế làm sao ăn. Bác Thanh nhăn mặt nói.

_Nè, ăn đi cho chóng lớn em gái. Thằng Lâm troll tôi.

_Hừ. Tôi cũng phải nhịn mà cố nuốt. Sau này tay khỏe lại giết nó sau.

_Nhìn gì thế mày. Tôi quay sang nó hỏi.

_Có người đẹp mày ơi, hình như đến nhầm nhà. Thằng Lâm ngây thơ nói.
Tôi quay ra phía cổng thì thấy Hân, Ngọc, Linh, Uyên, Lan Anh, Trang, Chị Linh, Chị Oanh đi vào trước còn ở phía sau là tụi thằng Hoà, Phong, Khánh, Trung, Phương, Quang và anh Long.

_Quân. Hân là người chạy vào đầu tiên. Từng giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt đáng yêu đó.

_Huhu, sao cậu thế này. Huhuhu.

_Cháu chào bác. Toàn bộ team chào bác Thanh.

_Chào các cháu, các cháu ngồi đi.

_Tớ không sao mà, đừng khóc thế chứ. Tôi lấy cánh tay phải chùi đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hân. Tôi biết nhỏ cũng lo cho tôi lắm chứ.

_Huhuhu, sao cậu lại thành ra thế này. Hân vẫn khóc, nhỏ đứng lên choàng ôm lấy tôi.

_Tớ không sao mà đừng khóc. Ngoan nào. Tôi lấy tay phải ôm qua lưng Hân nói.

_Hức, như thế mà không sao à. Sau một lúc đứng như vậy thì Hân mới chịu bỏ tay ra.

_Hức, Quân không sao chứ. Lan Anh cũng khóc.

_Tớ không sao không sao mà. Tôi cười gượng gạo đáp.

_Nhóc có sao không. Chị Oanh nói.

_Dạ không, hìhì.

_Tí nữa Hòa và mấy ông này nữa đưa Quân về nhà để tụi tôi tẩm bổ. Trang mắt đỏ hoe nói.

_Ok, yes madams.
Tôi nhìn Linh và Uyên hai nhỏ cũng nhìn tôi. Trong mắt của hai người ấy tôi cảm thấy một cái gì khó hiểu khó diễn tả.

_Con cảm ơn gia đình nhiều. Thôi, con không dám làm phiền gia đình nữa. Con xin phép. Tôi mỉm cười nói với bác Thanh.

_Không có gì đâu con. Khỏe thì tới chơi gia đình bác nhé.

_Vâng.

_Thôi, tao về nha mày. Chị Linh , Ngọc em/tớ về nha. Tôi nói.

_Nhớ giữ sức khỏe nhé. Cả 3 người đồng thanh.

_Quân, sao mày… Thằng Hòa hỏi tôi.

_Khi nào tao kể cho. Tôi nói.

_Giờ gọi taxi chở Quân về. Ai đi với em ấy. Chị Oanh nói.

_Để em cho. Linh , Hân, Uyên đồng thanh.

_Thế 3 em đi theo nhóc nhé. Tụi chị về trước đây.

_Vâng.

Thế là chỉ còn lại 4 người đứng đó. Tôi thì không muốn nói chuyện Uyên, Linh vào lúc này.
Được một lúc thì 4 đứa lên taxi.
Tôi thì ngồi giữa ở ghế phía sau sau. Hân ngồi bên trái tôi. Ở bên phải thì Uyên và Linh cùng ngồi đó luôn. Dù ở phía trước có một cái ghế đang bỏ không.

_Cháu nào lên ngồi ghế trước đi. Bên sau chật rồi. Chú tài xế taxi nói.

_Thôi, như thế này cũng được không sao đâu chú. Linh nói.

_Thế cũng được mấy cháu chịu khó nhé.

Đi được một lúc thì tôi nóng không chịu được. Ngồi chật khiến tôi mỏi.

_Chú ơi, dừng xe cho cháu lên phía trước đi ạ. Chật quá. Tôi nhăn mặt nói.

_Đợi chú tí.
Được một lúc thì tôi cũng được giải thoát mà lên ghế phía hàng trên ngồi.

_Tay với đầu cháu sao thế. Chú tài xế taxi quay qua tôi hỏi.

_Dạ cháu bị ngã xe. Tôi nói dối.

_Hiện giờ tai nạn giao thông nhiều. Nên chú ý đi cháu à.

_Vâng.
Tôi quay xuống nhìn 3 người con gái. Trong ánh mắt họ đều có một sự khác nhau. Và tôi không giải thích được trong những ánh mắt đó nói lên điều gì….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.