Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap77: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap77:

Chap77:

Một cánh đồng lúa hiện ra trước mắt tôi.

_Anh Quân. Bé Cún thấy tôi liền vẫy vẫy tay.

_Hì. Cún ra đây với ai thế. Tôi quỳ xuống vuốt lấy đôi má của em.

_Dạ ở nhà chán quá em ra đây chơi thôi. Cún phồng má nói. Tay thì cầm ngọn cỏ chơi.

_Anh đi chơi với em nhé. Bé mỉm cười đưa tay ra.

_Ok hì. Tôi nắm lấy tay bé, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại. Tôi và bé đi suốt hết đường trên cánh đồng.

_Anh Quân nhắm mắt lại đi. Cún nhí nhảnh khươ khươ ngọn cỏ trước mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, một lúc vừa mở mắt ra thì không có ai đấy nữa. Tôi chạy xung quanh tìm em nhưng không thấy. Từng bước chân tôi mỏi rũ vì chạy. Tôi dừng lại hai tay chống xuống đầu gối mà thở.

_Quân. Một giọng nói nghe quen thuộc.

_Linh. Sao cậu ở đây thế? Tôi ngước mắt nhìn.

_Cô ấy đi cùng tôi. Tiếng của thằng con trai, không ai khác chính là thằng Hùng. Hắn chẳng phải tán Uyên sao. Sao giờ lại cùng Linh. Từng câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi.

_Linh , cậu yêu anh ta à. Tôi nhìn Linh.

_T.ớ…

_Đúng. Linh là bạn gái của tôi. Thằng Hùng nói tiếp.

_Mà sao hai người ở đây. Tôi hỏi tiếp.

_Vì bọn tao thích….
Tôi lại quay đầu đi vì không muốn làm phiền họ. Đang đi thì thấy phía trước có căn nhà nhỏ. Tôi nhìn sao mà quen quá.

_Mẹ. Bước vào tôi thấy mẹ đang ở ngoài sân cày lúa.

_Quân con về lúc nào thế. Mẹ tôi chạy ra.

_Dạ con mới về mà mẹ. Tôi mỉm cười nhìn mẹ.

_Vào nhà đi con.

_Vâng. Tôi bước vào thì thấy ba tôi cùng bé Cún đang ở dưới bếp nấu ăn.

_Quân mới về à con. Ba tôi nói

_Dạ con mới về. Có cần con giúp gì không?

_Thôi. Con mới về thì nghỉ tí đi. Để ba nấu ăn cho.
Tôi nhìn xung quanh ngôi nhà. Mọi vật vẫn y như cũ. Đang tính đi xuống bếp thì mọi cảnh vật xung quanh bỗng biến thành màu trắng.

_Ba mẹ ơi… Ba mẹ đâu rồi… Tiếng của tôi phát ra.

_Bác sĩ , thằng bé tỉnh rồi. Tiếng nói của một người lớn tuổi.

_Để tôi xem.
Tôi lờ mờ mở mắt, mọi thứ xung quanh nhạt rồi dần dần hiện rõ ra.

_Á đau… Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng không thể. Tôi nhìn xuống phía dưới thì thấy hai tay đang được băng lại.

_Cháu tỉnh rồi à. Đập vào mắt tôi là một bác lớn tuổi.

_Vâng. Cháu đang ở đâu đây ạ.

_Bệnh viện, tối hôm trước lúc bác đi làm về thì thấy cháu đang nằm ở dưới đường. Máu me đầy mình nên bác đưa vào đây. Bác ấy nói.

_Vâng, cháu cảm ơn. Hai hàng nước mắt lại trào ra.

_Giờ cháu có thể nghỉ lấy sức rồi có thể xuất viện. Bác sĩ nói.

_Thôi. Bác cho cháu xuất viện bây giờ luôn cũng được. Cháu cảm thấy khỏe rồi. Tôi nói dối vì nếu ở lại lâu thì tiền viện phí lấy đâu ra mà trả.
_Cháu yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi. Tiền viện phí bác lo hết rồi. Bác trai cười hiền nói.

_Nhưng cháu…

_Không nhưng nhị gì hết, giờ cháu cứ nghỉ ngơi đi. Mà cháu có số điện thoại người nhà không.

_Dạ không, cháu ở dưới quê lên ở với bác. Học và đi làm luôn. Hôm trước đi dạy về thì bị mấy thằng vây đánh. Tôi nói.

_Tuổi trẻ bây giờ thế đấy. Thôi ,cháu nghỉ ngơi đi. Lúc nào bác tới thăm.

_Vâng.
Tôi đã nghỉ học 2 ngày rồi. Không biết bây giờ bác Thanh và thằng Lâm sao nhỉ. Còn việc gia sư nữa… Tôi suy nghĩ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ 5 thì tôi được bác sĩ cho xuất viện. Tôi có hỏi bác sĩ là bác cứu tôi tên gì? Ở đâu? Để sau này đến để trả ơn.
Bước ra cổng bệnh viện thì mọi người đều hướng mắt vào tôi. Hai tay thì đều băng bó. Trên đầu thì cũng được băng nhưng ít hơn. Bộ quần áo vẫn đang thấm máu vì dù giặt qua nhưng vẫn không thể tẩy hết màu đỏ.
Mọi người đi qua chỉ trỏ có, thương hại có. Tôi cứ đi bộ như thế vì đường xá vẫn chưa quen nên gặp ai tôi cũng hỏi đường. Đi được một đoạn đường thì cũng may gặp được một bác xe ôm tốt bụng.

_Nhà con ở đâu, bác chở về cho.

_Dạ thôi bác ạ, con không có tiền đây ạ. Tôi mệt mỏi nói. Dù xuất viện nhưng trong người tôi vẫn còn sốt và mệt.

_Tiền nong gì? Lên đi bác chở về. Nhìn cháu đi mà khổ quá.

_Vâng. Cháu cảm ơn. Bác chở cháu về số nhà xyz. Đường Hồ Tùng Mậu ạ.
Đi một lúc cũng tới. Tôi cảm ơn bác rồi thất thểu bước vào trong ngõ.

_Lâm. Tiếng tôi nói nhỏ.

_Quân mày sao thế? Có sao không ? sao lại ra thế này. Nó hớt hải chạy lại…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.