Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap76: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap76:

Chap76:
_Lên tụi bay. Cho thằng cu này ăn hành đuê. Thằng đầu trọc nói.
Thế là 3 thằng nhào vào đánh tôi. Nhưng tôi cũng đã từng học làm sao mà để bị đánh dễ dàng thế được.
Thằng tóc dựng tay nắm thành quyền nhắm vào mặt tôi mà đấm.

_Vùùù. Tôi xoay người tránh cú đấm của nó.

Thấy thế thằng đầu trọc với thằng tóc dựng nhảy vào đánh tôi.
Tụi nó cứ đánh , tôi cứ lùi lại và đỡ chứ không thể tấn công được. Người tụi nó cao to trắng hôi hơn tôi tưởng. Những cú đấm đều dồn hết lực. Khiến một lúc hai tay cũng mỏi rũ ra.
_Khự. 2 đánh 1 nhục như con tó. Tôi lùi lại và thở dốc nói.

_Không phải khích tướng. Đấm chết nó tụi bay. Thằng tóc dựng nói.

2 thằng lại xông vào tiếp. Tôi nhảy lên xoay người đá thằng đầu trọc vào hông nhưng nó né được. Đang được đà tôi tránh những cú đấm của thằng tóc dựng mà dồn tấn công vào một thằng đã. Thằng đầu trọc mất đà , nó đưa tay ra đỡ nhưng cũng đã quá muộn tôi lấy hết sức đấm vào bụng nó. Nó khụy xuống ôm lấy bụng.
Thằng tóc dựng một bên thấy thằng kia bị đánh cũng tính xông lên nhưng bị tiếng nói của thằng khác khiến nó dừng lại.

_Từ từ đã mày, cầm cái này mà chơi nè. Lâu giờ tôi cũng không chú ý thằng này. Thằng này là thằng Bình ,tôi nhìn mặt thấy giống trong màn hình điện thoại.

_Mày ngon quá nhá. Lấy hàng lúc nào tao không biết. Tưởng bỏ mặc anh em. Thằng tóc dựng cười.

_Đến lúc kết thúc rồi mày ,haha. Thằng Bình cười.
Bây giờ tình hình hiện tại rất không có lợi cho tôi. Tay của hai thằng đó cầm một khúc gỗ dài tầm 40cm. Khúc gỗ vuông có 4 cạnh xung quanh điều đó làm tôi hơi rùng mình.
Hai thằng kia cùng xông vào cùng một lúc. Tụi nó cầm khúc gỗ tiến tới đánh tôi, tôi phải né chứ đưa tay ra đỡ cũng không được đánh cũng không xong.
Từng dòng suy nghĩ trong đầu hiện ra. “Trong tình cảnh này chắc hẳn sẽ nằm viện ít ngày rồi. Nhưng tiền lấy đâu ra. Giờ nếu mà chạy thì xe đạp điện sẽ bị chúng nó phá mất…”
Kết thúc dòng suy nghĩ tôi cắn răng nhảy vào mà đánh.

_Hự.

_Mày ngon nha, ngon xông vào. Haha. Thằng Bình nói.

_Để rồi xem. Tôi nhếch mép cười.

_Tao chết cũng phải cho tụi bay lê lết. Nào thì chết. Tôi nhảy vào đánh tụi nó thì khúc gỗ đánh. Từng cú đánh khiến tay tôi như muốn gãy vụn ra.

_Chết con mẹ mày nè. Thằng tóc dựng nói mà cứ phang vào tôi.

_Định mệnh. Tôi cắn răng chịu đựng dù hai cái tay đã hết sức mà muốn thả lỏng.

Nhân lúc thằng tóc dựng cứ phang tôi, tôi cũng tránh né được ít phát và dùng sức của cái tay phải. Lúc nó không chú ý tôi đấm vào phía sau đầu nó. Nó khuỵu xuống. Tôi nhảy vào mà đấm vào mặt nó. Mọi cú đấm của tôi đều dồn hết lực. Tôi dường như không điều khiển được hành động của bản thân nữa. Đôi tay dù muốn gãy rũ nhưng tôi vẫn cố sức để đấm.

_Bốp. Một cú đánh của thằng Bình dành cho tôi ở phía sau lưng. Tôi lơ mơ thân hình đổ rụp xuống. Mắt tôi có vẻ như mờ đi nhưng tôi vẫn cảm nhận được xung quanh. Nó lấy khúc gỗ đánh vào người tôi. Toàn bộ giác quan như bị tê liệt cả. Từng giọt nước mắt tuôn ra, có phải số tôi đã định phải chịu khổ như vậy không.
Sau một lúc thì tôi cũng không cảm nhận được cái gì nữa. Đôi mắt nhắm lại, xung quanh là một màu đen tăm tối.

_Tách…tách. Tôi lờ mờ mở mắt. Thì ra là mưa, chắc nó cũng thương tôi.
Hình ảnh thằng con trai nằm giữa đường hẹp ở trong ngõ, máu me đầy mình. Những giọt mưa chảy lên khuôn mặt tôi, tôi cảm nhận được nó.
Sau một lúc tôi cố gắng chống hai tay để ngồi dậy nhưng không thể. Hai cánh tay đau và rát lắm.
Vật lộn mãi mới ngồi được dậy. Tôi cố gắng lết vào một bức tường để dựa mình vào đó. Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Máu trên đầu vẫn cứ chảy ra. Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây sao.
Ngồi một lúc thì mắt tôi lại muốn thả mình vào giấc ngủ nhưng tôi cố gắng đứng dậy để lết về. Nhưng biết về đâu đây. Về nhà bác Thanh thì không được còn về nhà ai đây. Tôi cố dựa thân mình vào bức tường để rướn người dậy.
Từng bước đi tập tễnh tới cái xe. May là tụi nó không phá cái xe của tôi.
Xe đạp điện đã bị thấm nước mưa nên cũng trục trặc. Hai tay run run nắm lấy tay cầm mà sao khó quá. Tôi đề ga và đạp để đi, ngoài đường tầm này cũng ít người qua lại. Có nhiều đi qua cũng nhìn. Nhưng tôi mặc kệ. VÌ TÔI QUÁ MỆT MỎI RỒI….

Tôi cố gắng giữ vững tay lái nhưng không thể. Từng hạt mưa cứ tuôn xuống xối xả vào mặt tôi.
Nhìn xung quanh tôi cảm thấy mọi thứ như nhoè đi. “Xoảng” tôi và xe đổ rụp xuống đường. Tôi hoàn toàn không cảm thấy bị đau nữa. Vì từng bộ phận đã bị tê vì lạnh.
Mọi thứ xung quanh tôi còn là màu đen và tôi thiếp đi lúc nào không hề hay biết…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.