Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap74: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap74:

Chap74:

_Nhìn gì nữa, lại học thôi. Tôi quay sang thì thấy Phương nhìn.

_Hihi.

_Cười gì? Tôi nheo mắt hỏi

_Liên quan quá ha. Tôi loay hoay soạn sách vở trong cặp ra.

_Lên mặt rồi đấy, hỏi mà cũng chảnh. Phương lấy sách vở ra vẻ mặt nhìn giống như là đang dỗi.

_Em giở lại sách học từ đầu nhé. Bước đầu tiên muốn học giỏi môn toán là mình phải biết công thức của nó.

_Ừ. Ngắn gọn đi. Nhỏ nói cộc lốc.

_Mình làm bài toán này trước nha. Tôi chỉ vào trong sách.

_Ừ ông cứ chỉ bài nào đi tui làm cho.

_Ơ, bài 2 trong sách đấy.

_Ừ.
Ngồi xem Phương giải cũng chán tôi bắt đầu nhìn xung quanh phòng một lần nữa. Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng. Tôi bước dậy khỏi bàn học bước lại gần cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Nhìn phía xa thì chỉ nhìn thấy những ánh sáng phát ra từ đèn cao áp. Còn lại là một không gian bao trùm toàn là màu tối.
Tôi lại nhớ về gia đình. Không biết ba mẹ và bé Cún đang làm gì nhỉ. Họ có nhớ đến tôi không. Gia đình thì không có điện thoại để mà liên lạc.
Không biết mùa màng sao rồi, cày bừa thế nào rồi. Khoé mắt tôi lại bắt đầu ươn ướt. Tôi thấy mình quá nhỏ bé khi sống giữa cái thủ đô to lớn này. Từng giọt nước mắt chảy ra, trong đầu lại suy nghĩ về chuyện tiền bạc. Tôi đang vay 2triệu của thằng Hòa, còn tiền nợ của Hân với thằng cha đó nữa.

_Ông, tui làm xong rồi.
Lúc đó tôi mải suy nghĩ nên không chú ý tới xung quanh.

_Nè.

_Gì gì thế. Tôi lấy tay quệt nước mắt rồi quay lại nhìn Phương.

_Ông khóc à. Phương nhìn thẳng vào tôi hỏi.

_Đâu đâu, anh ngáp dài ý mà. Tôi giả vờ ngáp rồi lấy tay che miệng lại.

_Ờ, lại xem tui giải đúng chưa kìa. Phương đi lại ngồi vào bàn học.
Tôi thì hướng mắt nhìn theo rồi tự nhủ: “Công nhận da nhỏ trắng thiệt…”

_Ông nhìn gì đấy. Phương theo phản xạ không điều kiện nhỏ quay lại nheo mắt nhìn tôi.

_Ơ , anh có nhìn gì đâu. Tôi lắp ba lắp bắp nói. Trong hoàn cảnh đó thằng con trai nào mà không nhìn chắc hẳn đứa đó bị Bê Đê.

_Rõ là có nhé, hứ.

_Đâu, đưa anh xem nào. Tôi lảng sang chuyện khác.

_Thế nào đúng chưa. Phương chống cằm đưa mắt nhìn tôi. Phương sở hữu một khuôn mặt xinh, vóc dáng cũng được.

_Đúng òy đó.

_Chuyện…tui mà lại. Thấy tôi khen, Phương hí hửng lên mặt liền.

_Mới bài dễ mà nhìn cái mặt kìa. Tôi trề môi đáp.

_Cái mặt sao. Nhiều đứa muốn được giống cái mặt này cũng khó đấy chứ chả đùa. Phương nói lí.

_Thôi được rồi, cho em thắng. Giờ làm tiếp bài thứ 2 nhé. Làm được cái này có thưởng. Tôi nháy mắt nói.

_OK, quân tử nói lời phải giữ lời đấy nhé, ngoéo tay nào. Phương đưa ngón tay
út ra.

_Ok, hìhì. Tôi cũng đưa ngón tay út ra móc ngoéo với nhỏ.

_Bài nào nào. Đưa ra chị xem. Phương bắt đầu lên mặt.

_À được lắm nhóc, à quên. Nếu bé không làm được thì sao nhỉ. Tôi lấy ngón trỏ đưa lên má đập đập nhé.

_Thì em hát cho anh nghe một bài. Thế được chưa. Sau một lúc Phương cũng suy nghĩ xong và nói.

_Nhớ nha ngoéo tay nào. Ai không làm người đó là con heo. Tôi nói.

_Ờ thì ngoéo , xem ai sợ ai, hứ.

_Để xem bài nào nào, làm bài 5 trong sách đi. Tôi nhìn một lượt xem thế nào. Cuối cùng chọn bài 5. Nhìn vào thì có vẻ dễ nhưng có một chỗ trong bài để đánh lừa học sinh.

_Ting…Ting. Tiếng chuông tin nhắn điện thoại.
Phương xem tin nhắn nhưng không trả lời lại. Tôi nhìn qua thì thấy thế.

_My love, I and U… Sau một lúc thì có ai gọi đến.

_Alô.

_ …

_Tớ đang học bài, không đi chơi đâu.

_ …

_Thôi, tớ cúp máy đây. Không để người bên kia ú ớ một câu nhỏ tắt cái rụp.
Tôi thì lại phía cửa sổ để cho Phương tập trung làm nhìn nhỏ có vẻ kiên quyết lắm.
Tầm 5 phút tiếng chuông lại kêu. Phương khó chịu tắt điện thoại. Nhưng đối phương bên kia cứ gọi.

_Anh nghe điện thoại giùm em. Nhỏ bực mình nói.

_Sao lại đưa cho anh. Tôi nói.

_Anh cầm để em còn làm bài. Phương nhíu mày khó chịu đưa tôi cái samsung galaxy s2.

_Ờ. Tôi bước lại cầm lấy điện thoại.
Được một lúc thì trên màn hình xuất hiện tên người gọi tới là Bình Điên.

_Alô. Tôi nói.

_Phương sao cậu không… Ai đấy. Thằng bên kia nói.

_Phương đang học, thế nhé. Tôi nói xong rồi tắt.
Tiếng điện thoại lại vang lên. Tôi bực mình nghe tiếp.

_Mày là thằng nào, sao cầm máy Phương. Thằng bên kia hùng hổ nói.

_Tao là anh con bé Phương. Nó đang học, đừng làm phiền.

_Đ** con mẹ mày, đưa máy cho Phương nhanh. Phương có anh cái shit.

_ Im lặng và ném điện thoại ở giường nhỏ, để cho thằng kia tự độc thoại một mình…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.