Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap66: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap66:

Chap66:
Tiết đầu là tiết Văn, tôi lại thả mình vào tác phẩm, những câu thơ câu văn trong văn bản làm tôi cảm thấy thoải mái hơn vào lúc này.

_Hân. Thằng Phong ở bàn trên quay qua nói.

_Gì hở Phong? Hân nhíu mày hỏi.

_À, tớ hỏi chiều cậu có rảnh không mà? Thằng Phong nói.

_Không, chiều tớ đi làm nà.

_À, thế thui. Hẹn cậu lúc khác đi chơi vậy. Thằng Phong tiếc nuối đáp.
Đang nghe giảng rồi viết bài thì cô giáo bước xuống bàn Uyên.

_Cô mời em đứng dậy?

_Dạ, sao vậy cô. Uyên è dè đứng dậy.

_Sao trong giờ học em lại sử dụng điện thoại? Cô Hồng dạy văn nói tiếp.

_Dạ ,em em… Uyên cúi đầu ấp úng.
Tôi quay xuống nhìn Uyên, Uyên thay đổi quá nhiều so với trước. Tôi với Uyên bây giờ như hai người xa lạ vậy.
Rồi tôi quay sang nhìn Linh. Linh cũng không tin tôi ư. Tôi cứ nghĩ Linh sẽ không giống Uyên nhưng tôi quá ảo tưởng vì một chữ Tin rồi. Từng câu hỏi đặt ra trong đầu tôi. Có lẽ tôi đã quá lầm một thằng nhà quê nhà nghèo vừa mới đặt chân ra thành phố, nó chưa biết gì về ở thủ đô này. Nhưng cái điều mà nó chắc chắn nhất về con người ở đây là khinh thường người nghèo.
Bất thần Linh quay lại nhìn tôi. Hai ánh mắt chạm vào nhau. Tôi và Linh nhìn nhau khoảng cách tầm 15cm.
Tôi vội quay lại tránh né ánh mắt của Linh.

_Lần đầu cô sẽ tha, lần sau sẽ tịch thu điện thoại và sẽ cho ra ngoài hành lang đứng. Cô giáo nói.

_Dạ.

_Giờ em ngồi xuống đi.

_Vâng.
Một lúc sau thì cũng ra chơi.

_Xuống căn teen nào Quân, Uyên, Linh, Trang, Hân, Phong, Hòa, Trung , Khánh. Lan Anh chống hông nói.

_Thôi, mọi người cứ đi đi. Mình ra ngoài này chút.
Tôi nói rồi bước ra khỏi lớp thả mình vào sự ồn ào bên ngoài.
Đang bước trên hành lang khối 11 thì không biết từ đâu có 2 thằng nhìn cũng đẹp trai to con chặn đường tôi đi lại.

_Mày có phải thằng hay chỡ Uyên lúc trước không? Thằng mặc áo trắng, quần jean, tóc dựng hếch mặt nhìn tôi nói.

_Đúng. Bạn hỏi làm gì thế? Tôi bình tĩnh nói.

_Không có gì tao chỉ hỏi thế thôi. Hẹn gặp mày vào một ngày không xa. Thằng đó nói rồi bước qua tôi.
Tôi cũng chả quan tâm cho lắm. Vì bây giờ tôi với Uyên như hai người bạn xa lạ rồi.

_Ơ, Quân.

_Em chào chị. Tôi nhìn chị Hằng nói.

_Em đi đâu thế? Đến tìm chị à?

_Dạ không không ạ, em đi dạo loanh quanh thui. Tôi ấp úng nói.

_Chị đùa thui, nhìn em… Chị Hằng tủm tỉm cười.

_Hằng, Ai đây? Thằng nào đó bước lại hỏi chị Hằng.

_Người yêu tao mày, nhìn được không?

_Đùa à? Chẳng phải Hằng chưa có người yêu sao? Thằng kia nhìn tôi vẻ khó chịu,rồi quay qua nhìn chị Hằng.

_Lúc trước chưa, bây giờ có rồi này. Chị Hằng nói rồi khoát tay tôi. Tôi nhíu mày nhìn chị, thì thấy chị nháy mắt.

_Thôi, mình đi chơi đi Hằng. Tôi quay qua nắm lấy tay chị rồi bước đi.

_Nè, nè bỏ tay ra được rồi. Đi một đoạn khá xa thì chị Hằng quay qua mỉm cười rồi nói.

_Ặc, em xin lỗi. Tôi vội bỏ tay ra.

_Hihi, chị trêu thôi mà. Làm gì mà em hoảng hốt vậy.

_À mà thằng kia là ai vậy chị?

_Thằng đó nó học cùng lớp chị.

_Nó thích chị à?

_Nó cứ tán chị nhưng chị không thích.

_Dạ.
Nói chuyện với chị Hằng một lúc rồi tôi cũng vào lớp.
Tụi Linh và tụi thằng Hòa đi dưới cănteen chưa về.
Thế là chỉ một mình tôi ngồi tự kỷ trong lớp.

_Bạn gì ơi?

_Bạn gọi mình à? Tôi quay xuống phía cuối lớp thì có đứa con gái gọi tôi.

_Xuống mình nhờ tí được không?

_À ừ. Tôi ngạc nhiên vì nhiều thằng trong lớp không nhờ mà lại nhờ tôi.
Tôi bước xuống phía bàn cuối về phía con nhỏ kia.

_Bạn cần mình giúp gì à? Tôi nói.

_À , bạn giúp mình xem chỗ này được không? lúc nãy không chú ý nên không hiểu, hihi. Nhỏ bạn cười.

_Ừ, chỗ này, chỗ này…blap…blap…

_Có vẻ hình như bạn không nghe mình nói gì thì phải? Tôi nhíu mày nhìn nhỏ.

_Không, mình nghe mà…bạn nói tiếp đi. Nhỏ đó ấp úng nói.

_Hết rồi nói gì nữa. Tôi đáp

_Ơ ơ… Nhỏ đỏ mặt không nói được gì nữa.
Vừa lúc đó thì tụi thằng Hòa và mấy đứa con gái cũng lên. Tôi thì cũng phóng về bàn ngồi….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.