Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap61: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap61:

Chap61:
Tôi bước tới và bấm chuông.

_King…coong. Được một lúc thì có một cô ra mở cửa. Cô này tầm 35 tuổi nhìn vẫn trẻ lắm.

_Cháu tìm ai thế? Cô ấy hỏi

_Dạ cháu tới làm gia sư. Tôi nói

_Cháu vào nhà đi. Cô ấy mở cửa cho tôi vào.

_Cháu tên gì? Nhà ở đâu sao cô thấy hình như cháu không phải ở đây. Cô ấy quay sang hỏi tôi.

_Dạ, cháu tên Quân. Sinh năm 97 ở Nghệ An. Lên nhà bác đi làm rồi học luôn. Tôi thật thà đáp.

_Ừ, cô tên Ánh, con gái cô tên Phương. mà con bé nhà cô nó phá, nó học kém môn toán nữa. Mà chuẩn bị thi cử lên cấp 3 rồi. Cô mong cháu giúp cho em nó với. Cô ấy mỉm cười rồi nói.

_Vâng, cháu sẽ cố ạ. Tôi mỉm cười lại đáp.
Bước vào trong nhà.

_Ai vậy mẹ. Một con nhỏ tóc mây dài búi hai bên, nhìn xinh hơn Uyên luôn. Khuôn mặt đáng yêu, má núm. Nói chung là trên cả tuyệt vời. Nhưng nhỏ này mặc cái áo pull thùng thình và một chiếc quần đùi ngắn cũn.

_Con gái con đứa lên mặc lại đồ áo ngay ngắn đi. Cô Ánh khó chịu nhìn Phương.

_Kệ con mà, trời nóng lắm mẹ à. Phương nhõng nhẽo.

_Mà ai đây mẹ.

_Anh này tên Quân. Hơn con một tuổi đấy. Anh ấy sẽ làm gia sư của con đấy. Cô Ánh nói.

_Trông gầy nhưng cũng được, con sẽ chăm sóc anh ý tận tình. Phương đi một vòng rồi xem xét tôi rồi cười hí hửng nói.

_Mày đừng có mà phá đấy. Thôi, hai đứa lên nhà học đi. Cô ấy nói rồi lại ngồi vào ghế xem tivi.

_Vâng, mình đi thôi anh. Con nhỏ mỉm cười giả tạo lắm, nhìn mặt nguy hiểm thôi rồi.

_Ừ. Tôi từ giờ mới nói một câu rồi theo nhỏ này lên phòng.
Đi lên tầng 2 , quẹo trái là thấy phòng nhỏ luôn.

_Ông vào đi. Lạnh lùng nói chứ không cười cười như lúc nãy nữa.

_Ừ. Bước vào phòng Phương, tôi ngửi thấy một mùi hương tỏa ra. Phòng Phương cũng rộng, giường rộng tầm 2m, trên giường toàn gấu bông đủ thứ. Ở phía góc phải có cái tủ đựng quần áo. Bên trái là WC đối diện chéo với giường cách xa tầm 4m là bàn học.

_Giờ học luôn nhé. Tôi nói

_Khoan?

_Sao?

_Trước lúc học tui cần dặn ông 3 điều kiện. Phương ngồi xuống giường tôi thì đứng nhìn nhỏ.

_Điều kiện. Tôi nhấn mạnh nói

_Thứ nhất, đừng có xưng anh em với tui.

_Thứ hai, đừng có ra giọng lớn với tui.

_Thứ ba, lúc nào tui thích học thì học.

_Nếu ông mách mẹ tui thì ông đừng có trách tui. Phương nói giọng vẻ thách thức

_Bạn nói xong chưa, giờ tới lượt mình nói. Mình chỉ cần bạn làm cho mình 2 điều kiện. Tôi tự nhiên ngồi xuống ghế rồi quay lại nói.

_Nói đi.

_Một là mình mong bạn ăn mặc kín đáo một chút. Hai là khi mình học không được quậy phá. Tôi nói

_Thứ nhất thì Ok, thứ hai thì phải suy nghĩ đã. Phương đáp.

_Ok, xem như là thế. Giờ vào học. Tôi quay lại bàn và mở quyển sách toán đại số ra để ôn lại kiến thức đã mất cho nhỏ.

_Ừ. Phương nói rồi lại ngồi gần tôi. Tôi cảm nhận được hương thơm từ người nhỏ phát ra.

_Bạn học hổng kiến thức môn toán à. Tôi quay qua nhìn vào khuôn mặt đáng yêu đấy hỏi.

_Ừ. Nhỏ không nhìn lấy tôi mà cầm cái bút xoay xoay.

_Đưa sách vở ra học. Tôi khó chịu nói.

_Ông nói đi, tui đang nghe đây.

_Bạn tháo cái nghe ra giùm mình. Tôi giật cái tai nghe ở bên tai trái nhỏ.

_Ông hơi quá rồi đó, không ai dám làm với tui đâu. Nhỏ trợn mắt quay sang tôi nói.

_Đưa sách vở ra. Tôi không chú ý tới lời nhỏ mà nói.

_Ông chưa xong với tui đâu. Phương lườm tôi rồi cũng ngoan ngoãn đưa sách vở ra.

_Bút đâu. Tôi quay qua hỏi

_Hết mực.

_Nè.

_Không cần.

_Thế sao học.

_Cứ dạy đi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.