Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap56: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap56:

Chap56:

Đang ngon giấc thì tôi bị đánh thức bởi tiếng nói bên ngoài

_Hi, Hân.

_Chào Phong, hihi.

_Ơ, sao thằng Quân nằm ở đây.

_Quân tới từ lúc trưa ấy.

_Hai người nói chuyện nhỏ nhỏ để Quân ngủ cái. Tôi nhíu mày rồi trở mình về phía khác.
Ngủ được tí nữa thì cu Bo nhúc nhúc tôi dậy.

_Anh Quân, dậy dậy nhanh.

_Bo sao thế? Tôi lờ đờ ngồi dậy.

_Oáp…Ao ông cho anh ủ í ữa (Sao không cho anh ngủ tí nữa) tôi giọng vẫn còn ngái ngủ.

_Anh kia dẫn chị Hân ra ngoài kia ngồi rồi kìa. Bo nói.

_Thì kệ chứ, sao nói với anh. Tôi nhíu mày hỏi.

_Anh không sợ anh kia cướp mất chị Hân à.

_Ừ thôi dậy thì dậy ra ngoài kia anh em ta chơi nào. Tôi lò dò bước ra rửa mặt.

_Phong, mày tới sớm thế. Tôi rửa mặt xong rồi ra ngoài cùng Hân và thằng Phong.

_Ừ. Tao cũng mới thôi.

_Ừ, thế hai người nói chuyện đi. Quân vào trong này chơi với Cu Bo. Tôi nháy mắt với thằng Phong để tạo cơ hội cho nó.

_Ơ, Quân ở đây chơi cho vui với tụi mình đi. Hân nheo mắt nói

_Ơ. Thôi hai người nói chuyện đi tớ vào trong. Tôi nói

_Thế Phong mình cũng vào trong nhà chơi đi. Hân nói rồi bước vào trong luôn.
Cả buổi chiều chơi lung tung cái này tới cái kia. Gần cuối tôi và thằng Phong hai đứa cũng phóng về nhà.
Bước vào nhà thì thấy Uyên, Sún, thằng Hòa đang ngồi ở phòng khách dưới nhà.

_Hi, chào mọi người. Tôi nói

_Giờ mới về à thằng tó. Thằng Hòa nhìn tôi nói

_Anh Kòi đi đâu mà trưa không về rồi tối mới vế thế. Sún nhí nhảnh hỏi tôi.

_Anh đi qua nhà chị Hân ý. Tôi đáp.

_Đi chơi vui ha. Uyên nói

_Ừ nà. Tôi cũng đáp lại một cách trống không để mong Uyên ít chơi với tôi. Vì tôi không muốn nhỏ bị người ta nói ra nói vào và cũng vì tôi nữa.

_À Hòa, tao nhờ tí mày một chuyện được không? Tôi nói

_Mày có chuyện gì thì nói đi. Nhờ cái gì chứ. Thằng Hòa thẳng thắn nhìn tôi nói.

_À tao muốn tìm một công việc part time để kiếm tiền. Tôi nói

_Chẳng phải anh làm ở quán caffê Băng Băng đấy sao? Sún ngạc nhiên hỏi

_Anh giờ đang đau chân nên không chạy quán được. Tôi đáp.

_Quân thì khi nào cũng tiền ha. Uyên nói

_Tôi thì thế đó, bạn thì có tiền rồi. Bọn tôi khác, bọn tôi nghèo nên phải kiếm tiền. Cuộc sống của gia đình tôi đều cần có tiền không giống như mấy người. Có ăn có mặc rồi. Tôi nói với Uyên. Tôi biết nhỏ đau lắm chứ nhưng tôi vẫn nói vì như thế sẽ tốt hơn cho Uyên và tôi.
Uyên ngước mắt nhìn tôi như không tin vào mắt mình. Rồi nhỏ chạy ra khỏi nhà luôn. Từng giọt nước mắt Uyên tuôn ra, tôi cũng không khác gì đứng đờ ra. Có phải tôi đã làm đúng. Nhưng tôi đã làm tổn thương một cô gái tốt chính là Uyên.

_Anh bị sao à? Anh chưa xong với em đâu. Sún lườm tôi rồi chạy theo Uyên

_Mày bị điên à, mày nói thế hay là cũng ám chỉ cả tao. Bốp. Một cái đấm của thằng Hòa dành cho tôi.

_Tao làm thế chỉ muốn tốt cho Uyên thôi. Mày biết gì không khi đi cùng với Uyên, Linh hay ai khác, mày thấy họ nói gì về tao không Nghèo, đào mỏ…. Tao thì không quan tâm đến mấy lời đó. Tao sợ khi đi cùng Uyên hay ai khác Uyên sẽ bị chê bai, khinh thường. Tôi thả lỏng người xuống nói.

_Tao xin lỗi. Thẳng Hoà thả lỏng người xuống, ngồi gần tôi nói.

_Không sao, tao chỉ cần mày hiểu là được. Giờ tao muốn mày giúp một việc nữa. Giúp Uyên giùm tao. Tôi nói.

_Mày yên tâm Uyên cứ để tao lo. Mà mày bây giờ mày muốn làm việc gì? Thằng Hoà hỏi tôi.

_Làm cái gì cũng được. Tôi nói

_Hay mày làm gia sư đi, để tao tìm cho.

_Ok….
Nói chuyện xong thì thằng Hòa cũng đi giúp tôi tìm việc. Tôi từng bước từng bước lên phòng.
Thả mình trên giường ,tôi nhắm mắt suy nghĩ về sau sẽ đối diện như thế nào với Uyên. Tôi lo cho nhỏ lắm, Uyên là một người có tính cách nhí nhảnh đáng yêu nhưng đôi lúc cũng lạnh lùng không kém.
18h rồi mà Uyên vẫn chưa về. 19h vẫn chưa. Tôi nóng ruột cứ đi đi lại lại dưới phòng. Trong nhà thì không có ai, tôi lại đơn độc một mình.

_Bịch.Bịch. Tiếng bước chân bước vào, tôi đoán chắc là Uyên và Sún về.
Bước trong đập mắt vào tôi là hình ảnh một cô gái với mái tóc rối mù, ánh mắt không có một cảm xúc , Uyên im lặng bước qua tôi như xem tôi là vô hình vậy. Tôi mỉm cười trong lòng chắc hẳn nhỏ ghét tôi lắm.

_Chát. Một cái tát của Sún dành cho tôi.

_Anh là đồ tồi.

_Sún em không hiểu đâu. Tôi không tránh né cái tát của Sún bởi vì tôi đáng bị thế.

_Anh biết không, vì anh mà chị Uyên bị như thế. Anh thì có cái gì chứ. Anh không biết lúc nãy chị ấy như thế nào đâu, huhu. Sún cũng khóc rồi chạy lên phòng. Tôi một mình đứng như vậy, từng giọt nước mắt rơi xuống… “TỚ XIN LỖI, UYÊN À…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.