Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap36: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap36:

Chap36:
Đang thiu thiu ngủ thì..
_Nè,anh ơi.
_Anh ơi.Tiếng gọi của một con nhóc.
_Ư…ưm o.á.p.. Bé…o.áp. Gọi gì anh vậy. Tôi ngồi dậy dụi dụi mắt thì thấy có một con nhóc tầm 4,5 tuổi gì đấy.
_Sao anh lại ngồi trước cửa nhà em. Bé đáng yêu hỏi tôi
_Hìhì, anh bị lạc đường, bé xinh vào nhà đi. Tôi ngồi xuống lấy hai tay véo véo má bé ấy.
_Xù, đang nói chuyện với ai thế? Có một người con gái bước ra từ xe ôtô.
_Dạ, anh này ngồi trước cổng nhà ta chị này. Bé Xù chỉ vào tôi
_Ơ, cậu là…bạn là… Tôi ngạc nhiên không thốt nên lời mà người này giống y đúc người đó luôn.
_Hihi. Cậu vào nhà đi. Cô ấy mời tôi vào
_Nhưng…
_Không nhưng nhị gì hết, vào nhà đi tớ còn phải cảm ơn cậu nữa chứ.
_Ừm hi.
Cô ấy vào mở cửa cho tôi dắt xe vào.
_Wow, nhà cậu to thế hở. Tôi nhìn quanh thì thấy một căn biệt thự rộng, trên đường vào được sắp xếp bởi mấy hàng sỏi ghép lại.
_Cậu vào nhà uống nước đi.
_Ờ hi. Tôi bước vào trong nhà ngồi xuống ghế sofa.
_Cậu uống nước đi, mà sao lại ngồi trước cửa nhà mình thế.
_Ờ thì mình đi lạc xe lại hết điện mất. Tôi gãi đầu nói.
_Mà cậu tên gì nhỉ? Người con gái đó hỏi
_Tớ tên Quân, sinh năm 97, ở Nghệ An lên đây học cả tìm việc làm. Tôi thật thà đáp
_Cậu ngố ghê ha. Tớ tên Oanh, sinh năm 96. Oanh cười nhìn tôi nói.
_Mà cái cậu bị đánh ấy sao rồi. Tôi hỏi
_Không sao rồi, lúc đó may có cậu. Cảm ơn cậu nhiều.
_Không có gì đâu, gặp trong hoàn cảnh đấy ai mà chả thế. Tôi đáp
_Đợi tớ gọi anh ấy tới luôn nhé. Nói xong Oanh lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Một lúc sau, ở bên ngoài có chuông.
_Đợi tớ tí ra mở cửa. Nói xong Oanh chạy đi
_Bé Xù lại đây ngồi nè. Tôi gọi bé ấy lại, nhìn chạy lạch bạch tôi thấy hay lắm, bé này đặc biệt có mái tóc xù nhìn dễ thương lắm luôn.
_Hi, anh ơi,lên lấy giùm bé cái quyển truyện. Bé Xù kéo tay tôi.
Bước lên cầu thang bé dắt tôi vào một căn phòng con gái. Tôi không biết của ai nhưng chắc là của Oanh.
_Vừa đặt chân vào phòng tôi ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm. Căn phòng được sơn toàn màu hồng, cái gì cũng màu hồng luôn. Từ cái giường, cái chăn, cái đèn ngủ ,cái bàn học…
_Anh lấy cho Xù cái quyển truyện ở trên kia đi. Bé chỉ ở trên cái tủ nhìn giống như thư viện luôn. Truyện tranh, sách…
_Truyện gì đây. Tôi bước lên trên ghê với tay lấy
_Dạ truyện có con mèo đầu tròn màu xanh ý. Bé Xù ngây thơ đáp.
Tôi ngây người tự hỏi có truyện nào lại có con mèo đầu tròn màu xanh. Nhìn xung quanh thì thấy một dãy truyện tranh có hình con mèo, đầu tròn ,màu xanh và có thằng xấu trai đeo kính cận.
_Nè, giờ đi xuống nhé. Tôi lấy 5 quyển luôn cho Xù
_Vâng.
Bước ra khỏi phòng đi xuống được vài bước thì quay đầu lại thấy con bé vẫn cứ đứng yên đó.
_Sao cứ đứng đó nhóc.
_Dạ bé mỏi chân.
_Cô mà lớn lên thì có nhiều anh phải khổ đấy. Tôi cốc đầu nói rồi khom người xuống để Xù nhảy lên.
_Hihi, cha cha cha.
Bước xuống nhà thì ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
_Xuống nhóc.
_Hìhì, chụt. Xù dễ thương hôn vào má tôi rồi chạy lại Oanh.
_Ơ, cậu là. Tôi ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt.
_Hai người quen nhau à. Oanh ngạc nhiên nhìn tôi và Trang.
_Dạ, em và bạn kia học cùng lớp. Trang nói
_À quên giới thiệu với hai người, đây là Quân là người đã đưa anh Long vào bệnh viện lúc trước. Oanh nói
_Ơ, anh là người lúc trước vào lớp em phải không? Tôi ngạc nhiên nói
_À , anh tìm chú lâu nay, bây giờ mới được gặp. Cảm ơn nhé. Anh Long nói
_Dạ không có gì anh?
_Quân, ở đây tí ăn cơm luôn nhé. Oanh, anh Long đề nghị
_Ặc, thôi, em phải về rồi. Không mấy đứa ở nhà lại lo. Tôi từ chối
_Ừ, thế hẹn lúc sau nha. Mà Trang , em chở bạn về được không? Xe Quân hết điện rồi.
_Thôi, em không đi đâu.
_Thôi, không cần đâu, tớ tìm đường về được mà. Tôi nói thế chứ không biết có về được hay không cũng 11h trưa rồi.
_Trang, chở bạn về đi. Anh nhờ được chưa. Anh Long nói.
_Hức, vâng.
Tôi và Trang bước ra, gửi giùm xe đạp điện để ngày mai Trang đi đến lớp giùm luôn.
_Bạn chở nha. Trang nói tôi lên chở xe exciter màu bạc của anh Long.
_Mình không biết chở. Tôi gãi đầu đáp
_Thế lên xe đi, mình chở. Trang nói
Tôi ngồi lên xe, trên đường đi thì có nhiều cặp mắt nhìn vào hai chúng tôi.
_Bạn có vẻ ít nói. Tôi nói
_Ừ, có quen đâu mà nói. Trang đáp
_Ừ, quen ai thì quen đừng quen mình. Tôi nói
_Ý bạn là sao???
_Không sao cả.
Rồi hai đứa không nói gì nữa. Rồi phóng về nhà thằng Hòa. Dừng lại trước cổng nhà. Tôi quay lại nói.
_Cảm ơn nhé.
_Không có gì.Nói xong Trang quay đầu phóng về….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.