Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap30: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap30:

Chap30:
Mua vé để vào ngôi nhà ma, cái này thì tôi thường đọc truyện teen nên biết ,chứ không biết ngoài đời nó thế nào. Truyện teen đấy là mấy đứa ở lớp tôi in ra tôi cũng đọc qua, chứ có điện thoại đâu.
_Ở bên trong có sợ không mày. Tôi hỏi thằng Hòa, nói thật tôi sợ ma lắm.
_Vào là biết. Hòa đáp ( hỏi nó cứ như hỏi cái đầu gối mình vậy )
_Sún , em sợ không? Tôi gãi đầu hỏi Sún.
_Đương nhiên, con gái ai mà không sợ. Hỏi thế cũng hỏi. Uyên khó chịu nhìn tôi nói.
_À ừ. Tôi cũng không biết hôm nay Uyên thế nào mà cứ hay nổi cáu với mình, thật khó hiểu.
_Đi với tớ. Tôi nắm tay Hân nói.
_Ờ hi. Hân cười nhìn tôi, tôi thì rất thương Hân . Thương với tư cách một người bạn , một người anh trai vậy. Hân thì ba mẹ mất ,nhà nghèo. Một mình nuôi cả nhà, Hân rất giống tôi, tôi muốn quan tâm chăm sóc nhỏ.
5 đứa bước vào trong ngôi nhà ma, mới bước vào nhìn quanh toàn máu là máu, sọ người lăn lốc lốc giữa đường đi. Đi tới một đoạn thì thấy có một con ma tóc rối xù, tay thì khươ khươ và cất những tiếng cười ghê rợn.
Tôi thì nhắm mắt đi, Uyên, Hân, Sún thì hét lên chỉ có thằng Hòa là ung dung bước đi.
Tiếp đoạn nữa thì thấy trong cái cửa sổ có một đứa bé tim, phổi, ruột phơi ra. Tôi chỉ dám nheo mắt nhìn thôi. Uyên thì khoác tay tôi đi, Hân cũng thế. Riêng bé Sún thì nhắm mắt níu áo thằng Hòa bước đi.
Những âm thanh ghê rợn phát ra, đi một lúc lại thấy có cô gái đang thắt cổ máu me đầy mình đang được treo phía trên nhà. Tôi thì rớt mồ hôi. Đi một lúc nữa cũng thoát khỏi cái ngôi nhà chết chóc kia. Vừa bước ra thì mặt đứa nào cũng phờ phạc, thằng Hòa thì không.
_Lần sau không đi nữa đâu. Sún nói
_Hehe, vui mà. Thằng Hòa nhe răng cười
_Thôi, về đi. Em sợ tối không ngủ được đây nè.
Cả đám lại phóng xe về rồi lại rẽ sang quán càfê tôi làm để uống càfê.
_Chị Hương. Vừa xuống xe tôi vọt vào trong luôn.
_Ơ, Quân, em về lúc nào thế? Chị ấy quay sang hỏi
_Dạ lúc sáng. Tôi trả lời.
_Thế bé Linh đâu.
_Dạ có lẽ Linh đang ở nhà. Mà mai em đi học rồi, em làm ca tôi nhé chị.
_Ừ. Sao cũng được.
_Dạ, thôi em ra với bạn đây.
Ra ngoài kia thì thấy Thằng Trung, Khánh,Phương, Quang và nhóm tụi tôi đang ngồi ở bàn rồi.
_Uầy, sao tới đây cả thế? Tôi nhìn sang thì mấy thằng đó không hề ngó ngàng đến mà 4 thằng đó đang lo chém gió với Uyên với Hân.
_Bạn là Uyên à, nhìn bạn xinh quá à. Có nét đẹp của ngôi sao hoa hậu ấy. Thằng Trung chém gió
_Ừ. Hihi. Uyên mỉm cười
_Uyên xinh nhưng Hân cũng chả khác gì. Hân có nét đẹp tự nhiên. Thằng Phương nhìn Hân nói.
Tôi thì cũng lắc đầu với bọn hám gái này.
Đang lúc cao trào thì ở bên ngoài có 5 người bước vào, họ thu hút ánh nhìn từ mọi người trong quán.
_Ê, người yêu băng giá của mày Quang kìa. Thằng Hòa chỉ vào Linh
_Tí tao phải sang làm quen mới được. Thằng Quang chắc chắn.
5 người gồm thằng Bảo, Nhật, Trâm, Nhi, Linh. Họ bước vào rồi bàn phía bên bàn chúng tôi.
_Chà chà, mày khó vụ này rồi Quang ơi. Thằng Khánh lắc đầu chỉ về phía hai thằng đi cùng
_Thôi, uống càfê rồi về cũng 16h30 rồi đấy. Tôi nói
_Anh Quân. Nhỏ Trâm thấy tôi liền gọi.
_Mày quen nhỏ đó hả Quân. Ghê, tí cho anh em cái info đi.
_Tao quen thui, chỉ biết tên à. Tôi nói nhìn sang Hân thì ánh mắt khác khác, Uyên cũng vậy.
_Hi, chào. Tôi quay lại chào Trâm
_Sang đây ngồi chơi đi. Nhi thêm vào
_Sang đi mày, sang đuê…mấy thằng bạn đuổi tôi
_Chào mấy bạn. Tôi gãi đầu cười đang tính ngồi xuống thì.
_Ai cho ngồi, chỗ anh ngồi đây à. Linh lạnh lùng nói, hôm nay nhỏ mặc quần jean, áo trắng dài tay.
_Ờ, thế thôi mình qua đây để chào thôi. Mình về. Tôi biết Linh đang giận.
_Kút đuê. Thằng Nhật nói, tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Khi ở nhà Linh tôi tưởng hắn tử tử tế lắm chứ. Đúng là không thể nhìn bề ngoài.
_Không cần đuổi.
_Nhật bạn nói gì thế, tôi mời Quân sang đây mà. Nhi nói lớn.
_Không sao đâu mà. Thôi, tớ về đây. Tôi mỉm cười nhìn Nhi. Nhi và Trâm chắc là cũng con nhà giàu nhưng họ không giống như mấy thằng nhà giàu khác. Không khinh thường tôi.
_Thằng nhà nghèo mà đòi leo cao. Thằng Bảo nói vào, thế là hai thằng đó cười. Mới sáng mới nhăn nhau giờ lại hợp tác rồi.
Mấy đứa bạn thì đang lo chơi, chém gió nên không nghe tôi và mấy người ngồi ở bàn kia nói gì.
Tôi bước về phía bàn bọn tôi, rồi tự nhiên quay sang nhìn Linh, nhỏ vẫn bấm điện thoại giống như chưa có chuyện gì ấy…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.