Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap26: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap26:

Chap26:
Đang ngồi ăn thì không biết Linh ngồi xuống một bên tôi và thằng đeo hoa tai từ lúc nào. Anh ta thì tỏ vẻ hí hửng lắm, tôi thì cũng gắp toàn rau với ăn xôi chứ thịt không dám đụng.
_Linh, em ăn đi. Thằng đó gắp cho Linh miếng thịt bò
_Cảm ơn.
_Quân, cậu ăn đi. Sao toàn gắp rau không thế. Linh quay sang nói
_Tớ đang ăn đây. Tôi liều mình gắp miếng thịt gà vào bát để đó chứ không đụng.
_Mày biết uống bia không? Thằng đó tên Bảo, nó hỏi tôi
_Mình không biết uống . Tôi lắc đầu
_Mà tao nói nè, Linh là của tao. Tao theo đuổi cô ấy 3 năm rồi đó. Hạng như mày không đủ tuổi đâu. Nó quay sang nói với tôi, lúc đó thì Linh đang đi đâu rồi á
_Mình với Linh chỉ là bạn. Linh làm gì thích người như mình chứ, bạn hơi bị lo xa rồi đó. Tôi vẫn giữ phép lịch sự đúng tiêu chuẩn.
Đang ngồi ăn thì nghe thấy bên ngoài có chiếc ôtô nữa mới vào.
Bước vào nhà là một đôi vợ chồng trẻ và một thằng tầm tuổi tôi, nhìn cũng đẹp trai.
Thấy thế ông nội, Linh, anh Trường đều ra đón.
Hai gia đình đều bắt tay riêng thằng con trai thì ôm chầm lấy Linh.
_Hàiz, lại một con ruồi dính vào mật. Tôi suy nghĩ quay sang thằng Bảo thì thấy nhìn thằng kia một cách muốn giết người.
_Chào bạn Bảo. Thằng đó nắm tay Linh cùng bước lại bàn tôi.
_Chào. Linh tự nhiên rụt tay lại khi tôi và thằng Bảo nhìn vào.
_Bạn này là ai? Thằng đó tên Nhật quay sang tôi hỏi.
_Mình tên Quân. Tôi đáp rồi quay sang ngồi ăn kệ bọn nó.
_Nhật,cậu ngồi xuống ăn cùng tụi tớ đi. Linh kéo thằng Nhật ngồi xuống chỗ bên kia.
_Cậu mới về à?
_Hi, Ừ. Tớ về sớm để được gặp cậu này.
_Hihi, mồm mép ghê.
_Nè, ăn đi.
Quan sát hai người đó nói chuyện thì thấy thằng Nhật tốt hơn thằng Bảo nhiều. Linh đến với nó sẽ tìm được niềm vui. Tôi tự mỉm cười.
Trong lúc thằng Nhật và Linh mải nói chuyện tôi lẻn ra về.
_Chào cháu… Nội Linh lên tiếng
_Ơ cháu chào ông. Tôi lễ phép nói
_Ta với cháu ra ngoài này nói chuyện được không?
_Ơ, Dạ. Tôi tự nghĩ nội Linh với tôi thì có gì để nói với nhau chứ.
_Ta gọi cháu tới đây là cảm ơn đã giúp bé Linh nhà ta. Nội nói
_Dạ, cháu và Linh là bạn mà. Tôi gật đầu nói
_Cháu là người đầu tiên ngoài gia đình ta. Nói mà nó nghe đấy. Từ khi ba mẹ nó mất, nó khóc suốt. Ta và anh trai nó dỗ mới nín. Ta thương nó lắm.
_Cháu biết mà, cháu sẽ quan tâm Linh nhiều hơn.
_Ừ thế cảm ơn cháu nhiều.
Nói xong tôi cũng xin phép nội Linh để về nhà.
Tiền trong túi thì hết, cứ lang thang trên đường Hà Nội. Có mấy người nhìn tôi như ăn xin ấy. Chân đi tông, áo cộc, quần jean nhìn không giống mới lạ.
Đang đi thì gặp một người con gái đang đi xe đạp điện của tôi là Uyên.
_Uyênnn. Tôi gọi lớn
_Ơ, bạn là ai? Nhỏ giả nai.
_Mình là Quân nè.
_Quân nào, tôi quen nhiều Quân lắm. Uyên khó chịu giống như đang giận tôi cái gì ý.
_Muốn chứng minh đúng không? Tôi từ từ tiến lại cầm chân nhỏ lấy tay vén ống quần lên.
_Vết sẹo này. Chối nữa đi. Tôi chỉ xuống cái vết sẹo trên mắt cá tí.
Uyên không nói gì tự nhiên chạy lại gần tôi.
_Chát… Một cái tát dành cho tôi.
_Tôi im lặng nhìn nhỏ.
_Anh đi đâu sao giờ mới về. Uyên nói
_Về quê.
_Sao không báo một câu.
_Lúc đó, cô ở nhà đâu mà báo. Tôi đáp
_Ớ, đau không? Uyên xoa xoa má tôi hỏi.
_Đau chứ sao không, tự nhiên tát tôi.
_Xin lỗi.
_Thôi, về nhà đi. Tính ở ngoài này nói chuyện à. Tôi nói rồi leo lên xe để cho nhỏ chở.
_Quân chở đi, con trai phải chở con gái chứ.
Tôi lại phải ngồi dậy lên chở nhỏ. Trên đường thì nhỏ cứ hát bài nhạc hàn gì mà. “sarang hae…….”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.