Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap19: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap19:

Chap19:
Đang cười chảy ra nước mắt của câu nói Linh dành cho thằng Tuấn. Thì tôi đang được Linh ngắm bằng ánh mắt rất chi là thiện cảm.
_Lúc nãy mình nghe nói ai là người yêu Quân cơ? Nhỏ lấy ngón tay trỏ búng búng vào môi .
_À thôi, Linh nghe nhầm đấy. Mình vào ăn cơm thôi. Tôi khuôn mặt vẫn bình thường, không phải vì tôi không dám nói ra vì nói ra thì sợ nhỏ hiểu nhầm thôi.
_Ừ.
Hai đứa đi vào thì thấy ba mẹ đang dọn cơm lên, tôi và Linh cũng lại phụ một tay.
Cún thì trải chiếu xuống nền đất rồi, hạ mâm cơm xuống cả nhà đều ngồi xuống tôi thấy Linh ngại ngại cái gì ấy.
_Ở nhà cô không được như thành phố các con. Nên chỉ thế này thôi, con thông cảm. Mẹ tôi nói
_Không có gì đâu cô, con mong ngồi ăn như thế này mà không được. Linh cười buồn nói.
_Thôi, cả nhà ăn đi. Con cứ tự nhiên nhé, xem như nhà của mình.
Bữa cơm trôi qua đầy vui vẻ, ba mẹ hỏi tôi trên Hà Nội vào học chưa? Sống tốt không? Việc làm thế nào rồi…
Ăn cơm xong tôi dọn mâm xuống nhỏ Linh thì mệt nên lên nằm với bé Cún nhà tôi rồi. Căn nhà nhỏ chỉ có hai giường thế là tôi lại trải chiếu xuống để nằm. Quen rồi nên một lúc sau tôi cũng thiếp đi vì chuyến đi xe.
Đang ngủ ngon thì có cái gì đang chọc vào mặt tôi. Tôi lại trở bên phải nằm nhưng cái gì đang ngứa ngứa ở làm tôi bật dậy.
_Ặc, để mình ngủ tí đi. Tôi mắt nhắm mắt mở nói.
_Không, 16h rồi, ba mẹ đi gắt lúa rồi đó. Cún nói.
_Đi sớm thế. Tôi bật dậy ra rửa mặt và tắm phát rồi mặc quần áo dài và cái mũ .
Nhìn lại Linh thì vẫn cái váy trắng đó, nhỏ thì không đưa áo quần thế làm sao mà đi ra đồng gắt lúa được nhỉ.
_Linh đi gắt lúa với Tớ không? Tôi quay sang hỏi.
_Gắt lúa á, đi chứ. Linh hí hửng khác ngày thường. Chắc là đang cố cười để quên đi nỗi đau mà.
_Cún vào tìm chỗ áo của mẹ cái áo dài , còn quần thì mặc của tớ cũng được. Tôi nói và hình dung lúc đó không biết Linh nhà ta sẽ như thế nào nhỉ?
_Eo, mặc quần của cậu á. Linh ngạc nhiên nhìn tôi như người trên sao hỏa.
_Nếu không thì mặc quần mẹ tớ cũng được. Tôi nói
_Thôi, cậu lấy quần cậu đưa cho tớ đi.
Tôi đưa cho Linh cái quần của tôi. Tôi thì kòi lắm nên chắc là nhỏ sẽ mặc vừa. Nhỏ nhận lấy cái quần của tôi và cái áo của mẹ tôi.
Trước khi đi vào phòng thay đồ nhỏ quay đầu nói.
_Cấm nhìn trộm, Cún canh chừng giùm chị.
_Ta ứ thèm nhé. Nói xong tôi bước ra ngoài nhà vươn vai một cái cho khoẻ người. Ngoài đường thì cũng không có ai đi qua. (Đường Quê ít người đi lại lắm)
_Đi ra gắt lúa thôi. Nhỏ Linh đập vai tôi nói. Tôi nhìn lại nhỏ từ đầu xuống chân nhìn thấy sao sao ý nhưng Linh vẫn xinh như thường.
_Cún ở nhà coi nhà nhé, anh và chị Linh đi gắt lúa đây. Tôi nói vọng vào trong nhà.
_Dạ.
Hai đứa bước đi, nhỏ Linh cứ nhìn xung quanh chỉ cái này cái kia. Rồi tự nhiên đập đập vai tôi nói.
_Quân con gì bay bay thế? Nhỏ hỏi
_Con chuồn chuồn mà cũng không biết hả. Tôi lắc đầu ngán ngẩm.
_Không? Quân bắt cho tớ đi. Nhỏ nhìn con chuồn chuồn không chớp mắt nói.
_Bắt làm gì, để nó sống. Tôi nói
_Ứ chịu đâu, không bắt là tui cứ đứng đây. Nhỏ hậm hữc giẫm chân xuống đất. Tôi thì cũng chịu luôn, hôm qua tính nhỏ khác lắm mà.
_Thôi, để tớ bắt là được chứ gì? Nhưng nói thì dễ làm được thì lại khác.
Tôi đi từ từ tiến lại con chuồn chuồn đang đưa tay ra bắt thì nó lại bay đi. Nó đậu vào cành cao hơn, tôi vẫn thế từ từ chậm rãi và đang đưa tay ra thì nó lại bay đi. Lặp đi lặp lại những 5 lần mới bắt được tôi thì chán nản vì mới làm một việc rất cao cả là bắt chuồn chuồn. Nhỏ Linh thì khỏi phải nói cứ cầm con chuồn chuồn nghịch nghịch như đúng rồi. Mấy người đi qua cứ nhìn tôi và Linh như đứa điên trốn trại…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.