Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap 91: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap 91:

Chap 91:
Sau một lúc thì bọn kia cũng đi lên và tôi thấy Hân trong tay đang cầm 1 chai Sting dâu.

_Hì, nước của tớ phải không? Tôi cười và tính lấy thì bất chợt…

_Không cho uống. Uyên giật chai nước trên tay Hân rồi bẽn lẽn nguýt dài nhìn tôi đang đứng phía bên Ngọc.

_Ơ, kì vậy. Trời đánh tránh bữa ăn à nha. Tôi cà khịa lại vì bị giật mất cái chai nước.

_Ngon lấy lại đi. Uyên đưa ánh mắt thách thức.

_Hì, Ngọc bạn nói chuyện gì với thằng bạn của tui mà thấy khuôn mặt tâm trạng thế ! thằng Khánh nói vẻ mặt gian gian.

_Không mình với Quân nói gì đâu. Chỉ là… Mà thôi, mình vào lớp trước đây. Hì Quân, tớ vào trước nhé. Ngọc mỉm cười nói với tôi rồi bước vào trong.

_Thôi, vào trong đi. Giờ đứng ngoài hành lang suốt à ! Thằng Trung nói.
Mấy đứa bạn vào trong cả thì tôi vội quay lại gọi Linh Xinh Gái.

_Linh.

-… Linh không nói gì mà cũng bước lại đứng gần tôi.

_Khi nào tớ khoẻ tay thì hai đứa mình về quê tiếp nhé. Tôi chậm rãi nói rồi nhìn sang Linh.

_Ờ hi, nhất trí òy. Nhỏ hấp háy mắt cười.

_Ờ hè, ok nhé. Hứa đấy nha. Tôi giơ ngón tay út ra.

_Ôi, đau tay mà cứ cố. Tớ hứa được chưa ! Linh cười tươi như hoa.
Đôi lúc tôi nghĩ mình thật yếu đuối, đôi lúc tôi cũng cần một bàn tay và đôi lúc tôi cũng cần một người hiểu mình.
Ngay bây giờ đây, và chính lúc này đây. Tôi có cảm giác rất yên bình và thoải mái khi đứng bên Linh. Tôi không biết diễn đạt tâm trạng này như thế nào nhưng chắc chắn một điều rằng : “Tôi thấy Linh dễ xương nhất từ trước tới nay”

_Hôm nay cậu bị gì à? Linh cảm thấy tôi lạ nên nhỏ hỏi và tôi chỉ mỉm cười cho qua và cả hai cùng bước vào lớp.
Mấy tiết học trôi qua nhanh chóng, lúc ra về thì tôi cũng ngồi xe thằng Hòa. Lúc ở cổng trường gặp hai thằng Phương và Quang nên mấy thằng rủ nhau đi ăn kem vì thời tiết lúc này đang nắng và nóng. Tôi thì cũng Ok luôn vì lúc nãy đang ức bị Uyên lấy mất chai Sting.
Team 12 đứa cùng phóng tới quán kem ven đường.
Bước vào trong thì tôi thấy khách trong quán cũng khá nhiều, chủ yếu là tụi học sinh tuổi bằng tụi tôi. Tôi để ý phía bên trái cạnh góc bàn có một nhóm nữ sinh nhìn thì thấy có một đứa xinh là thôi.
Quán được trang trí cũng đẹp mang một không khí lãng mạn khi khách hàng đến. Đó là lúc tôi nghĩ quán về đêm chứ ban ngày thì bình thường như lên phường.

_Cô ơi ! Cho tụi cháu 2 kem xôi, 5 chè thập cẩm, kem vani , kem sữa. Lan Anh và Trang hí hoáy viết ở giấy.

_Trang , cậu không gọi chị Oanh tới ăn luôn à ! Tôi đề nghị.

_Ờ, tớ quên mất, để tớ gọi cho. Nhỏ lục trong túi rút điện thoại ra và gọi.

_Đúng đó, gọi thêm chị hằng nữa. Thằng Trung chớp cơ hội liền nói.

_Mày được thế là nhanh. Hoà càu nhàu.

Sau một lúc thì chị Hằng, Oanh và anh Long cũng tới thế là quán kem đông vui hẳn lên.
Nói chuyện một lúc thì kem cũng được đưa ra. Thế là sau 5 phút 14 cốc kem đã vơi hao đi phần nào còn tôi thì nhìn tụi nó ăn.

_Quân, mày không ăn hả. Thế thì đem đây .thằng Phương nói

_Tay tao thế này mày nghĩ tao ăn bằng niềm tin hả. Tôi quắc mắc nói.

_Hoà cậu sang bên kia ngồi đi. Hân nói.

_Hở, làm gì cơ. Nó hỏi lại vẻ mặt ngơ ngác.

_Qua ngồi chỗ mình nè. Hân nói rồi chạy qua chỗ cạnh tôi còn thằng Hòa lại ngồi chỗ Hân. Mọi người cũng hiểu và cũng không nói gì.

Thế là trong quán kem tôi là người được chăm sóc tận tình nhất…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.